VIỆT NAM TRƯỚC TÌNH THẾ MỚI
Bàn về tình hình
Việt Nam, trong thời gian qua đã có nhiều cái nhìn khác nhau. Sau chuyến viếng
thăm của Obama, dư luận có vẻ phấn khởi trước sự tiếp đón nồng nhiệt của quần
chúng, tạo cảm tưởng rằng, dân chủ đang khai mở trong lòng dân Việt. Nhưng ảnh
hưởng của hiện tượng nhiễm độc môi sinh Vũng Áng truớc thái độ vô trách nhiệm của
nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam, nhiều người đã biểu tỏ nỗi thất vọng ê chề,
nghĩ rằng Việt Nam đã mất, đúng như câu hỏi của nhạc sĩ trẻ Việt Khang “Việt Nam tôi đâu?”
Nói chung, người ta chưa tìm thấy ánh
sáng cuối đuờng hầm, tiêu biểu như nhà văn Võ Thị Hảo đã lên tiếng vạch trần lộ trình đao phủ Trung
Quốc đang bức tử VN.Theo Võ Thị Hảo, tiến trình bức tử Viêt Nam của Trung Quốc đang diễn ra như một chiến lược toàn diện.
Trước tiên là chiếm rừng biên giới. Nhà cầm quyền CSVN đã
hăm hở giao đất rừng dọc biên giới mà hầu hết là những vị trí hiểm yếu về an
ninh quốc phòng cho TQ thuê và quản lý tới 50 năm theo phương thức người TQ tha
hồ tung tác trong đó. Nhận định của nhiều chuyên gia trong và ngoài nước cho rằng
thực sự CSVN đã bán rừng và dồn đất nước VN vào tình trạng tự sát, khiến VN mất
đi vùng lãnh thổ quan trọng nhất về quốc phòng an ninh.
Thứ đến là đặc khu kinh tế. Với nhẫn tâm để ngỏ cửa cho
những kẻ xâm lược vàoVN, nhà cầm quyền Hà Nội còn tạo điều kiện đặc biệt dễ
dàng cho người TQ vào kinh doanh, sản xuất, trốn thuế, thuê đất trồng lúa, rau
quả, thuê mặt nước nuôi tôm cá... lập những đặc khu TQ như Bình Dương, Vũng Áng
– Hà Tĩnh, Đà Nẵng và nhiều nơi khác.Chính sách về kinh tế thương mại này đã
giết chết nền sản xuất của VN và biến VN thành thị trường tiêu thụ hàng rởm và
hàng độc hại của TQ.
Tiếp theo là xâm chiếm biển đảo. Trung Quốc đã chiếm Hoàng
Sa- Truờng Sa, rồi vẽ đường luỡi bò 9 đoạn, thực hiện chủ trương làm chủ biển
Đông, lại còn gây hấn đem giàn khoan vào
vùng biển Việt Nam, tấn công ngư thuyền VN. Nhất là Trung Quốc đang cho xây cất
các đảo nhân tạo, thiết lập phi đạo và đem các chiến đấu cơ, tàu ngầm đến các
vùng biển tranh chấp, bất chấp phản ứng của thế giới và các nước trong vùng
Ngoài ra, Trung Quốc còn chỉ thị CSVN đàn áp lòng yêu nuớc,
liên tục dùng mọi lực lượng từ văn hóa tư tưởng, báo chí truyền thông, công an và côn đồ để ngăn chặn, vu cáo, mạt
sát, khủng bố, đánh đập, bỏ tù, bao vây về kinh tế, cắt cả nguồn sống của những
ai dám bày tỏ lòng yêu nước, bảo vệ
tự do dân chủ và phản đối TQ xâm lược. Những hành động trấn áp man rợ nguời biểu
tình đòi trong sach hóa môi trường là một thí dụ điển hình.
Còn phải nói tới sự kiện Trung Quốc ra lệnh cho CSVN tuyên
truyền láo khoét để dẹp tan dư luận, Bộ trưởng quốc phòng VN đã tán tận lương
tâm khi khẳng định rằng “quan hệ Việt
Trung vẫn phát triển tốt đẹp” và coi việc xâm lược của TQ chỉ là “mâu thuẫn gia đình”.
Theo Võ Thị Hảo, sở dĩ Trung Quốc tự tung tự tác như thế vì
Trung Quốc coi chuyện Việt Nam thuộc về Trung Quốc là chuyện đã rồi. Nhà giáo
Trần Đình Sử và tiến sĩ Hà Sĩ Phu mới đây cũng cảm nhận chuyện “thoát Trung” là chuyện hầu như đã qúa muộn..
Cuốn sách mang tên “Chết
bởi tay Trung Quốc” của hai giáo sư kinh tế học Petro Navarro và Greg Autry,
đã cảnh báo thế giới về đại họa Trung Quốc để tìm cách đối phó. Nhưng thật đáng buồn, VN “đã
chết bởi tay TQ”! Nhưng khốn khổ và
khốn nạn nhất là cái chết do VN tự chuốc lấy. Chết chỉ vì nhà cầm quyền
cộng sản đã bằng mọi giá, thà hy sinh lãnh thổ, danh dự, đất nước, nhân dân chứ
không chịu mất Đảng, mất thể chế cộng sản. Còn Đảng thì còn mình!
Đáng buồn nhất là đa số người VN đã bị cộng sản cuớp mất linh hồn, như Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt đã ghi nhận.
Nhiều người đã “chết trong tân hồn”, biến
thành vô cảm, đã buông xuôi và mặc kệ mọi sự, cam chịu dao kề cổ . Người VN
cũng tương tự nhà cầm quyền của họ, chỉ dám mơ tới một con dao đao phủ cùn hơn
để cứa cổ mình lâu chết hơn, chứ không dám mơ tới việc phải làm gì để thoát
khỏi lưỡi dao ấy
Võ Thị Hảo, Hà Sĩ Phu, Trần Đình Sử, đều
bi quan, cảm thấy mọi chuyện đã rồi và hy vọng thoát Trung hình như tàn tạ.
Nhưng quan sát các diễn biến mới đây trên thế giới từ phán quyết Tòa Án Quốc Tế
về vụ kiện Trung Quốc của Phi Luật Tân đến sự kiện dân Anh bỏ phiếu quyết định
rút ra khỏi Liên Hiệp Âu Châu, chúng ta có thể khẳng định rằng, chuyện Trung Quốc
bức tử Việt Nam chưa phải là chuyện đã rồi.
Thực vậy, khi Phi Luật Tân đệ đơn kiện
Trung Quốc, nhiều nguời nghĩa rằng, “con
kiến mà kiện củ khoai”, làm sao một tiểu quốc như Phi Luật Tân mà có thể thắng
một đại cường cả 1.3 tỷ người đang đứng thứ nhì về kinh tế trên thế giới. Thế
nhưng, Phi đã thắng. Tòa Án Trọng Tài Quốc Tế đã ra phán quyết coi ý đồ làm chủ
biển Đông của Trung Quốc qua đường lưỡi bò 9 đoạn là phi pháp. Thế thì Việt
Nam, tuy là nước nhỏ đối với đại cường Trung Quốc, cũng có thế noi gương Phi Luật
Tân, kiện Trung Quốc ra Tòa Án La Haye về tội xâm chiếm Hoàng Sa năm 1974 và
Trường Sa 1988, cũng như những hành động gây hấn như đánh chìm ngư thuyền, bắt
bớ ngư dân Việt Nam, đem giàn khoan vào hải phận Việt Nam..
Nhất là lúc này, Hoa Kỳ và các quốc
gia đồng minh Nhật Bản, Úc Châu, Ấn Độ đang thách đố với Trung Quốc, đem máy bay và
tàu chiến vào vùng biển tranh chấp, quyết bảo vệ quyền tự do hàng hải, bất chấp
phản đối và hù dọa của Trung Quốc thì Việt Nam có gì mà phải sợ?
Một diễn biến khác cũng rất đáng cho
Việt Nam suy nghĩ. Đó là việc Anh Quốc bỏ phiếu rút khỏi Liên Hiệp Âu Châu. Dù
chính phủ Úc muốn ở lại, dân Anh vẫn quyết định rút ra và Thủ Tướng David
Cameron đã phải từ chức. Qủa ý dân là ý
trời! Từ diễn biến lịch sử này, Việt Nam có thể đặt lại vấn đề pháp lý với
Trung Quốc. Công Hàm bán nuớc của Pham Văn Đồng hoàn toàn vô giá trị, vì Hoàng
Sa lúc ấy thuộc về Việt Nam Cộng Hòa chứ không phải của Bắc Việt. Mật Ước Thành
Đô coi Việt Nam là vùng tự trị của Trung Quốc cũng không có căn bản pháp lý, vì
không đuợc Quốc Hội, dù là bù nhìn, phê chuẩn và không qua trưng cầu dân ý. Cũng
thế, các văn kiện bán đất bán biển như
Hiệp Định Biên Giới 1999 và Hiệp Định Lãnh Hải 2000 cũng không có giá trị vì không
đuợc dân Việt chuẩn nhận.
Tóm lại, ý đồ bức tử Việt Nam của
Trung Quốc là hiển nhiên, Nhưng trước những
diễn biến mới, một lối ngõ đã mở ra, một cơ hội ngàn vàng có thể giúp Việt Nam thoát khỏi gọng kìm của Trung
Quốc. Vấn đề là tập đoàn lãnh đạo CSVN hôm nay có muốn không? Qủa banh đang
trong chân Việt Nam, nhưng không biết CSVN có còn chút nào ý thức độc lập và chủ
quyền của quốc gia dân tộc để can đảm suýt qủa banh vào khung thành của kẻ thù
truyền kiếp kia không?
No comments:
Post a Comment