Saturday, December 31, 2022

 

TÂM CẢM CUỐI NĂM

 

 

Chiều xuống mây vần vũ cuối năm

Tóc thưa đời đã thoáng hoa râm

Tâm tư gửi gió ngàn buốt giá

Trời Tây! Ôi thương nhớ trời Nam

 

Mới đó! Năm mươi năm bỏ nước

Còn nghe văng vẳng tiếng ru hời

À ơi! Vành nôi con say ngủ

Tuổi thơ thiêm thiếp ắp mộng đời

 

Lê bước tạm dung ngày tháng tận

Tạ ơn đời gót mỏi lưu vong

Nữ thần rộng mở vòng tay ấm

Ấp ủ tình người phận rêu rong

 

Bằng hữu bốn phương chia sầu hận

Hồ Trường khẻ nhấp cũng dần vơi

Tri kỷ thưa dần ai còn mất?

Đêm đêm ngấn lệ ướt vành môi

 

Đất khách cháu con nay khôn lớn

Thang đời lần từng bước thấp cao

Thỏa lòng mẹ cha miền đất hứa

Khổ lụy vơi theo ngọn dầu hao     

 

Một nỗi quê hương còn thống khổ

Máu xây ngai vàng lũ ma vương

Vỉa hè lạnh cóng chân buốt nhức

Tiếng nấc hờn căm thấu thịt xương

 

Phố phường cao ốc đầy tráng lệ

Uất hận trào dâng khóe mắt sâu

Dân lành coi khinh như cỏ rác

Ngục đỏ then cài đến bao lâu?

 

Năm đến rồi đi đời sẽ tận

Vết chân hoang thú cũng dần tan

Dân Việt trăm con chuyền máu nóng

Diệt lũ tham tàn cứu giang san..

                                       Ngô Đức Diễm

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Monday, December 12, 2022

 

CẢM NGHIỆM GIÁNG SINH

 

Địa đàng vội khép cửa

Màn đêm đã dần buông

Nguyên tổ rời cõi phúc

Xuống hồng trần đau thương

 

Trách ai? Thôi đã muộn

Trái cấm luôn gọi mời

Dễ tin lời rắn độc

Yếu đuối, ấy phận người

 

Eva nếm mật ngọt

Nào ngờ nuốt đắng cay

Adam vướng tình lụy

Nửa mình đó! Ai hay!

 

Trái cấm! Ôi tội phúc!

Trần thế ngập oan khiên

Chạnh lòng cha nhân hậu

Cho con một xuống trần

 

 

 

Ngôi Hai nay giáng thế

Thiên Chúa mang phận người

Giêsu, Adam mới

Maria, Eva tái sinh

 

Máng cỏ xây ngôi báu

Sao trời sáng đêm đen

Đem Tin Mừng cứu rỗi

Đến muôn đời muôn dân

 

Trái cấm thành mật ngọt

Khổ giá cây trường sinh

Nỗi chết thành nguồn sống

Giáng Sinh là phục sinh...

                          Ngô Đức Diễm