EM TÔI ĐÓ
Em tôi
đó, người em Hà
Nội
Nhẹ gót hài văn vật ngàn năm
Tay tủi hổ che đời ngang mặt
Ti ếc châu
thân nhàu nát bụi trần
Em tôi
đó người em xứ Huế
Nón bài
thơthơm ngát Hương giang
Nay khăn
sô còng lưng đẫm uớt
Gánh
hàng rong kẽo kẹt vai sờn
Em tôi
đó người em xứ Nghệ
Muời ngón thon dệt ước xây đời
Chân nứt nẻ đồng hoang cỏ cháy
Cày
thay trâu bi đát phận người
Em tôi
đó người em
Vũng Áng
Mắt bồ câu chưa bi ết hận đời
Cá chết biển chết người đã chết
Hồn chìm theo độc thải xứ người
Em tôi
đó Sài Gòn ngà ngọc
Niềm hãnh diện minh châu trời Đông
Gót
thiên thần lấm bùn dã thú
Em mất tên mất cả hồn xuân
Em tôi
đó nguời em Đồng Tháp
Lúa mới thơm sữa ngọt trào dâng
Ruộng đồng nay cạn khô chất sống
Con
kênh dài nhỏ lệ rưng rưng
Em tôi
đó người em viễn xứ
Mắt lạc thần gót mỏi tha hương
Đường tuyết phủ tìm đâu nguồn cội
Hồn ngơ ngác dòng trời lưu vong
Em tôi
đó người em lạc mẹ
Suối Âu Cơ sữa ngọt môi mềm
Chim lạc bầy ngu ngơ cánh vỗ
Biết ngày nào tổ ấm đoàn viên?
No comments:
Post a Comment