Các
“ông thánh cộng sản"
Ký Thiệt
Chuyện các ông trùm cộng sản được thần thánh hóa
ngày nay không còn là chuyện lạ trên thế giới. Từ Lê-nin tới Mao-Trạch-Đông,
tới Hồ-Chí-Minh, rồi Kim-Nhật-Thành, Fidel Castro… đều đã được các văn
nô bồi bút của bộ
máy tuyên truyền cộng sản thêu dệt, suy tôn biến họ không chỉ thành
những con người toàn bích mà còn là những thánh nhân.
Không những được văn nô bồi bút đánh
bóng, tô màu tô mè mà có khi các ông “thánh sống” còn tự suy tôn chính mình,
như “bác
Hồ vô vàn kính yêu” đã tự vái chính mình với bí danh Trần Dân Tiên.
Những câu
chuyện “thần thoại” từng một thời được nhồi nhét vào đầu óc trẻ thơ mỗi ngày
tại các nước cộng sản nay đã trở thành những đề tài để đem ra chế diễu bọn cầm
quyền tại Việt Nam như chuyện vừa xảy ra mới đây đang được nói tới nhiều về tin
“ngài” Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc đến thăm khu Phố cổ Hội An cùng với đoàn xe
tùy tùng lớn nhỏ mấy chục chiếc đã rầm rộ chạy trên con đường mang tên Trần
Phú, con đường có bảng cấm xe cộ lưu thông, chỉ dành cho người đi bộ.
Hành động
hiếp dâm luật pháp giữa thanh thiên bạch nhật của “ngài” thủ tướng đã trở thành
chuyện “nóng” trên mạng xã hội với nhiều bài bình luận, bàn ra tán vào, như bài
của ông Nguyễn Hữu Vinh ở Hà-nội (nguyenhuuvinh's blog):
“Điều người ta đặt ra là phải chăng, lệnh cấm, biển báo đó
không có tác dụng với thủ tướng chính phủ? Phải chăng, đã là thủ tướng, thì
không còn là công dân Việt Nam? Bởi Điều 16, Hiến pháp năm 2013 khẳng
định: Mọi người đều bình đẳng trước pháp luật. Không ai bị phân biệt đối
xử trong đời sống chính trị, dân sự, kinh tế, văn hóa, xã hội.
Nếu
thủ tướng chính phủ không còn là công dân Việt Nam, thì ông ta là người nước
nào? Còn nếu ông ta là công dân Việt Nam, thì tại sao ông ta không chấp hành
luật pháp Việt Nam một cách nghiêm túc để làm gương trong một "Nhà
nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa". Hay bởi nhà nước pháp quyền mang
đuổi xã hội chủ nghĩa nên mới có tình trạng này?
Nhìn những hình ảnh này, chợt nhớ đến
những câu chuyện tuyên truyền mà người dân Việt Nam một thời đã được học từ khi
mới bắt đầu biết chữ. Chuyện Lenin trong hiệu cắt tóc và Hồ Chí Minh trước đèn đỏ.
Thuở nhỏ, khi chúng tôi đến trường,
sách giáo khoa có câu chuyện"Lenin trong hiệu cắt tóc". Tác
giả "Những mẩu chuyện về Lenin" dành cho lứa tuổi
mẫu giáo thời những năm 40 của thế kỷ trước là nhà văn Mikhail Zoshenco (Михаил
Зощенко 1894-1958) đã viết mẩu chuyện này và Việt Nam đưa vào sách giáo khoa
dạy cho trẻ em. Câu chuyện như sau: "Hiệu cắt tóc trong tiệm
Krem-li lúc ấy rất đông khách. Mọi người ngồi theo thứ tự trước sau. Anh công
nhân I-va-nốp đang chờ tới lượt mình thì cửa phòng lại mở, một người nữa bước
vào. Tất cả mọi người trong phòng cắt tóc đều đứng dậy chào: Kính chào đồng chí
Lê-nin!
Lê-nin chào lại
mọi người và hỏi:
-
Tôi phải xếp hàng sau ai nhỉ?
Mọi
người thấy Lê-nin là vị đứng đầu chính phủ, rất nhiều việc, nếu để đồng chí phải
xếp hàng theo thứ tự thì mất nhiều thì giờ, nên tất cả cùng nói:
-
Không ngại ạ. Xin mời đồng chí cứ cắt tóc trước!
Song
Lê-nin nói:
-
Cảm ơn các đồng chí, tôi cũng phải theo thứ tự chứ!
Nói xong, đồng chí kéo ghế ngồi và lấy
tờ báo trong túi ra xem... ".
Câu
chuyện trên, sau này nhiều người vẫn nhớ và hài hước rằng đó là chuyện bịa, chỉ
nhằm để tuyên truyền chứ Lenin làm gì có tóc mà cắt!
Dù câu chuyện trên có thật hay không,
nhưng với hệ thống tuyên truyền của cộng sản, đó vẫn là một bài học để nhân vật
Lenin được phong thánh. Có lẽ thời đó viết để "tô lục chuốc hồng" nhằm
"phong thánh" cho các lãnh tụ cộng sản đang là mốt, nên Việt Nam cũng
xuất hiện cuốn sách "Những mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ
Chủ Tịch" 1948 (cuốn sách đề tác giả là Trần Dân Tiên,
sau này được một số tài liệu cho rằng của chính Hồ Chí Minh đã viết để tự ca ngợi
mình?).
Thời gian sau khi khối cộng sản sụp đổ,
mớ lý thuyết tư tưởng Chủ nghĩa Mác - Lenin lung lay và được thế giới cho vào sọt
rác, Việt Nam sáng tác thêm bộ môn Tư tưởng Hồ Chí Minh. Trong các câu chuyện để
lại "tô lục chuốc hồng" cho cái gọi là "Tư tưởng HCM" đó,
có câu chuyện sau:
"Một
hôm chúng tôi theo Bác đến thăm một ngôi chùa lịch sử. Hôm ấy là ngày lễ, các vị
sư, khách nước ngoài và nhân dân đi lễ, tham quan chùa rất đông. Bác vừa vào
chùa, vị sư cả liền ra đón Bác và khẩn khoản xin Người đừng cởi dép, nhưng Bác
không đồng ý. Đến thềm chùa, Bác dừng lại để dép ở ngoài như mọi người, xong mới
bước vào và giữ đúng mọi nghi thức như người dân đến lễ.
Trên đường từ chùa về nhà, xe đang bon
bon bỗng đèn đỏ ở một ngã tư bật lên. Đường phố đang lúc đông người. Xe của Bác
như các xe khác đều dừng lại cả. Chúng tôi lo lắng nhìn nhau. Nếu nhân dân
trông thấy Bác, họ sẽ ùa ra ngã tư này thì chúng tôi không biết làm thế nào được.
Nghĩ vậy, chúng tôi bàn cử một đồng chí cảnh vệ chạy đến bục yêu cầu công an
giao thông bật đèn xanh mở đường cho xe Bác. Nhưng Bác đã hiểu ý. Người ngăn lại
rồi bảo chúng tôi: “Các chú không được làm như thế. Phải gương mẫu tôn
trọng luật lệ giao thông, không nên bắt người khác nhường quyền ưu tiên cho
mình. Chúng tôi vừa ân hận, vừa xúc động, hồi hộp chờ người công an giao thông
bật đèn xanh để xe qua"(theo tác phẩm những mẩu chuyện về tấm gương đạo
đức của Chủ tịch Hồ Chí Minh).
Như vậy, kể cả những "ông
Thánh" của Cộng sản như Lenin, Hồ Chí Minh vẫn cố tìm ra những hình ảnh về
việc chấp hành pháp luật để làm gương cho dân chúng.
Vậy nhưng, với một thủ tướng chính phủ
ngày nay, việc đó thậm chí cũng chẳng cần?
Gian hùng và đời thực: “Quan
trên trông xuống, người ta trông vào “(Kiều)
Trong văn học và lịch sử, có nhiều
nhân vật gian hùng, những nhân vật đó được khắc họa hoặc tiết lộ với những nét
khác nhau. Nhưng tựu trung lại, là những hành xử để thiên hạ không thể đánh giá
tư cách và cố tạo ra sự tín nhiệm của họ tại thời điểm đó.
Trong Truyện Kiều của Nguyễn Du, quan
Tổng đốc trọng thần Hồ Tôn Hiến là một gian hùng, chỉ vì một lời hứa với nàng
Kiều - một cô gái từng ở lầu xanh - khi dụ Kiều khuyên Từ Hải ra đầu hàng mà vẫn
sợ "Nghĩ mình phương diện quốc gia. Quan trên
trông xuống, người ta trông vào" nên đã gả nàng cho người
thổ quan để tránh thiên hạ đàm tiếu.
Hành động của Tào Tháo khi tự xử
mình vì vi phạm quân lệnh bằng cách tự cắt búi tóc thay cho việc chặt đầu
mình, nhằm "diễn" trước quân lính về việc chấp hành kỷ luật -Người
ta không biết rằng, chính ông ta đã vẽ ra những trò đó để đánh lừa thiên hạ,
quân lính. Đó là hành động của một gian hùng.
Người ta thấy hình ảnh Hồ Chí Minh rút
khăn tay lau nước mắt vì những sai lầm sau cải cách ruộng đất. Trước đó, người
ta truyền tụng nhau chi tiết về việc bắn chết bà Nguyễn Thị Năm: "Họp Bộ
Chính trị Hồ Chí Minh nói: "Tôi đồng ý người có tội thì phải xử thôi, nhưng tôi cho là
không phải đạo nếu phát súng đầu tiên lại nổ vào người đàn bà, mà người ấy
lại giúp đỡ cho cách mạng", "Người Pháp nói không nên đánh vào đàn
bà, dù chỉ đánh bằng một cành hoa" - theo Hồi ký của Hoàng
Tùng.
Thế nhưng, Theo Trần Đĩnh viết
trong hồi ký Đèn cù thì lúc bấy giờ ông là phóng viên báo
Nhân Dân được Trường Chinh cử viết bài tường thuật về
vụ đấu tố, thì Hồ
Chí Minh đã bịt râu và Trường Chinh thì đeo kính râm bí mật tới dự vụ
đấu tố bà Năm. Trần Đĩnh cũng cho rằng Hồ Chí Minh là tác giả bài báo k tên
C.B có nghĩa là "Của Bác" trên tờ Nhân dân kết tội bà Năm.
Những nhân vật đó, nhiều khi đã biết
che giấu những sự thật đằng sau, nhằm cho thiên hạ thấy một nhân vật anh hùng,
đạo đức, trong sáng... và thiên hạ cứ thế thán phục, đi theo. Đó là những người,
dù gian hùng, vẫn ở thế yếu.
Còn ở đây, thủ tướng chính phủ Nguyễn
Xuân Phúc chỉ mấy tháng thôi đã vừa mới hai lần liền tuyên thệ: "Tuyệt
đối trung thành với Tổ quốc, với nhân dân, với Hiến pháp nước Cộng hòa xã hội
chủ nghĩa Việt Nam...".Thậm chí còn trích dẫn cả Nguyễn Ái Quốc - Hồ
Chí Minh rằng:
"Bảy
xin Hiến pháp ban hành.
Trăm
điều phải có thần linh pháp quyền".
Thì cái gọi là "thần linh
pháp quyền" - "mọi người bình đằng trước pháp luật" đã lập
tức được thủ tướng thực hiện ở hành động này tại Hội An?
Điều mà người ta thấy rõ nhất, là ông
Thủ tướng Phúc này đã không thèm diễn, không thèm giữ ý hoặc giả vờ giữ ý để
đàn em "học tập và làm theo".
Chẳng sao cả, thiên hạ phê phán thì cứ phê phán, chửi thì cứ
chửi. Bởi xưa nay, đã có ai chết vì chửi bao giờ.
Phải chăng, đã đến lúc những lãnh đạo
Việt Nam chẳng việc gì phải diễn, giữ ý trước công chúng? Chẳng việc gì phải đi
"học tập và làm theo" cái thói gian hùng.
Có lẽ điều này đúng. Khi đã có sẵn trong
tay nhà tù, dùi cui, súng đạn... thì dân chúng đồng ý hay không đâu
có là chuyện quan trọng. Bao người thò mặt ra đâu thì dân chửi ở
đó. Nhưng có sao đâu, đảng vẫn tín nhiệm, và vẫn cứ nhăn nhở trước công chúng,
đã ai làm gì được?
Vậy thì sao lại cứ phải diễn, sao lại không thật thà với
chính bản chất của mình? Nếu đúng vậy, thì tôi phục ông Thủ tướng ở sự thật thà
này.”
Hỏi tức là trả lời, “đúng vậy” đấy! “Ngài”
thủ tướng chẳng những đã không coi hiến pháp, luật pháp và nhân dân Việt Nam ra
cái củ khoai gì, mà chính một trong những “ông thánh” cộng sản cũng hết linh rồi,
vì Trần Phú chính là một trong những ông tổ của đảng CSVN.
Ký
Thiệt
No comments:
Post a Comment