BÙI MINH QUỐC
CƠN MỬA VÀO MẶT
BỌN CÚ VỌ
Ngô
Quốc Sĩ
Mê muội theo đảng, rồi thức
tỉnh bỏ đảng, chống đảng, là hiện tượng phổ biến tại Việt Nam hôm nay. Nhà văn Dương Thu Hương đã muốn “ị vào mặt chế độ”. Nghệ sĩ Kim Chi đã phỉ nhổ vào mặt
cộng sản. coi chúng “Còn hơn rác , còn
hơn mấy thứ rận , rệp , trùn , giun , sán chết sình , chết toi ở bờ đê , đáy ruộng
, bờ tre , bờ cỏ”. Còn nhà thơ Bùi Minh Quốc, lời lẽ thanh nhã hơn, nhưng cay độc và thấm thía hơn,
với cơn mửa vào mặt chế độ:
Quay
mặt vào đâu cũng phải ghìm cơn mửa
Cả một thời đểu cáng đã lên ngôi
Bùi Minh Quốc năm nay tuổi
đã 76, từng
là một cán bộ văn hóa của
cộng sản Việt Nam. Năm 1967, ông xung phong vào chiến truờng miền Nam công tác tại Ban Văn nghệ Khu V. Sau năm 1975, Bùi Minh Quốc
làm Phó Chủ tịch hội Văn Nghệ tỉnh Quảng Nam-Đà Nẵng. Mùa thu năm 1985 ông vào Đà Lạt, lập Hội Văn Nghệ
Lâm Đồng - Dà Lạt,
được bầu vào chức vụ Chủ Tịch.
Ông đã thức tỉnh, trở thành nhà thơ phản
kháng chế độ, với những bài thơ nảy lửa. Ông hiện tại là Phó chủ tịch Hội Nhà báo
Độc lập Việt Nam, phụ trách khu vực miền Trung.
Như
một
con rận trong chăn, Bùi Minh Quốc đã cảm thấy thật sự nhờm
gớm chế độ đến nỗi không thể ghìm
cơn mửa, bởi lẽ truớc mặt ông đang diễn ra những trò chơi độc ác của bọn đao phủ,
giết người không gớm tay, lại còn bày trò bỉ ổi, dâng hoa trước mộ nạn nhân:
Nhớ các thiên tài bị đày
đọa
Ðang hát bị chẹn
cổ
Tắt nhạc đến hết
đời
Giết xong một thiên
tài
Hắn dâng hoa trước
mộ
Hoa đao phủ ngạo
cười
Giết anh thêm lần nữa.
Tiêu
diệt
trí thức, bày trò bỉ ổi là “nghề của chàng”, mà tên đầu sỏ là Hồ Chí Minh, dối trá và ác độc:
Con chẳng nề sống chết
Theo Cụ giành tự do
Sao nên nỗi bây giờ
Thằng công an khinh Cụ
Tra tấn cả văn thơ
Ðến từng câu từng chữ ?
Tại chúng nó phản Cụ
Hay chính Cụ lừa con ?
Cụ lừa con! Đ
úng thế! Cụ
đã dung chiêu bài độc lập tự do để thiết lập guồng máy chém giết, kề máy chém vào
cổ dân lành:
“Cái guồng máy nhục mạ con người
Mang bộ mặt hiền lành của kẻ
cuốc đất
Ù lì quay
Quay..
Cay đắng thay
Mỉa mai thay
Trọn tuổi xuân hiến dâng
cuồng nhiệt
Lại đúc nên chính cỗ máy
này.”
Guồng
máy chém giết của Bùi Minh Quốc cũng chính là “ cối xay thịt” của Dương Thu Hương, chính là bộ máy công an trị, nhắm
hút máu xây ngai vàng đao phủ cho bọn tư bản Đỏ:
Chúng
lấy máu đúc vàng
Độc quyền ngự trị nghênh ngang
Độc
quyền nghĩ
Độc quyền nói
Độc quyền ráo trọi
Dân
đen chỉ một quyền được ...đói
Và thêm nữa là quyền sợ hãi Triền
miên...
Trong
cối xay thịt tanh hôi của lũ qủy đỏ, chỉ còn nhỡn nhơ những tên bồi bút, những
tên mua quan bán tước hay mật vụ chó săn
Và bạn bè văn chương một thuở
Đứa nhơn nhơn vác bút đi bồi
Thằng vênh vang chức tước ăn chơi
Thằng lon ton kiêm nghề mật vụ
Trong
khi dân chúng thì đói khổ lầm than, cơm không có ăn, áo không đủ mặc, thì bọn
tư bản đỏ lại phè phỡn hưởng thụ trên xương máu dân lành:
Chúng nó
nhậu từng cánh rừng dải núi
Từng khoảng trời miệt đất
lòng khơi
Nhậu tất cả từ Vua Hùng để
lại
Nhậu đến nàng Tô Thị hóa
thành vôi
Chúng nó nhậu trên thân em
trinh bạch
Trên lưng mẹ già còm cõi một
đời bom..”
Rõ
ràng là Tổ Quốc Việt Nam đang chết! Mẹ Việt Nam đang quằn quại trong tay qủy dữ:
Tổ
Quốc hỡi tình chi đau đớn vậy
Con yêu người, ngục tối nuốt trời xanh
Ôi Tổ Quốc vào tay quỉ dữ
Tiếng hát tự do uất nghẹn khắp thân
mình
Mẹ
Việt Nam đang chết! Con dân Việt Nam đang chết trên bờ, dưới biển, trong rừng:
Nếu
Tổ Quốc không còn biển
Dân tộc tôi sẽ chết đuối
trên bờ
Chết đuối trên cao nguyên
Chết đuối trong bùn boxit
Tổ
Quốc chết trong tay bọn cộng sản nội thù, mà còn chết tức tưởi trong tay ngoại
tặc xâm lăng:
Thăm thẳm một đời bao thứ giặc
Chưa
giặc nào như giặc này
Quân
ăn cướp quân phản trắc
Đã
từng vào nhà ta
Như
một người bạn thân một người đồng chí
Đứng trước thảm
cảnh đất nước điêu linh, Bùi Minh Quốc vẫn chưa mất niềm
tin. Ông đã mơ một ngày biển Đông thành Bạch Đằng Giang:
Tổ
Quốc không chịu chết
Biển Đông gầm hóa Bạch Đằng Giang
Thế rồi, Bùi Minh Quốc đã nhập cuộc xông vào
trận chiến văn hóa. Ông đã cùng Hữu Loan đạp xe đi khắp các miền đất
nước, đến Bản Giốc ngậm ngùi nhìn thác nước đã mất, ra tận Ải Nam Quan sờ tay
vào những cột mốc đã bị gỡ bỏ”. Rồi ông tình nguyện hiến thân mình làm cột mốc thay những
cột mốc đã bị giặcTàu gỡ
bỏ Đây hẳn là một tiếng chuông cảnh tỉnh nhửng ai còn ngái ngủ trước cảnh nước
mất nhà tan:
Ta xin hiến đời ta làm cột mốc
Phân
rõ ranh giới này
Người
cộng sản và lũ bạo chúa giương cờ cộng sản
Đứng
trên Thiên An Môn hô những lời cách mạng
Được
tụng niệm như kinh
Đánh
cắp niềm tin của triệu người lao động ngay lành
Chưa
hết, nhà thơ đã tiếp nối bước chân của Trần Dần, quyết dùng dao viết văn lên đá
khi bút giấy đã bị cộng sản cuớp mất. Bùi Minh Quốc đã dõng dạc đứng lên nhìn thẳng vào mắt bọn
cú vọ, tung cánh thơ như những nhát chém
vào mặt bọn mặt nguời dạ thú:
Con đối diện những tia nhìn cú vọ
Cả một thời xung trận lại trào sôi
Ðôi cánh thơ vẫy vùng trong bão tố
Tiếng
hát tự do trong biếc mãi dâng đời.
Rồi
ông còn thẳng thắn kêu gọi những người cộng sản lầm đường, những “chiến sĩ tháng Tám” đã một thời bị mê hoặc,
hãy sớm thức tỉnh, quay mũi súng về phía nội thù và ngoại tặc để bảo vệ tổ quốc
và đồng bào:
Có
lẽ nào? Có lẽ nào?
Lịch sử lại như con thò lò trong ván
bài qủy dữ
Máu nhân dân tuôn chảy đúc ngai
vàng?..
Các anh đâu rồi, những người thángTám
Chẳng nhẽ khoanh tay nhìn những trò bội
phản
Dân
tộc này bị vỡ nợ tự do?
Đó
là tiếng hát tự do mãi xanh biếc. Đó là tiếng gọi dân Việt lên đuờng đáp lời sông
núi. Đó cũng là ánh nến thắp sáng thành trời sao! Đẹp thay và kiêu hùng thay!
No comments:
Post a Comment