NHỮNG CON QUÁI VẬT
MẶT NGƯỜI DẠ THÚ
Ngô Quốc Sĩ
Dòng tiến hóa của nhân loại đang tiến
theo chiều hướng đi lên theo vòng xoắn ốc của Teilhard De Chardin, từ thời tiền
sử hoang thú đến thời văn minh nhân bản. Càng tiến lên con người càng trở thành
người hơn, gần với giá trị linh thiêng hơn, với ý nghĩa “nhân linh ư vạn vật”, làm chủ vũ trụ như thể “vũ
trụ chi tâm” và “vũ trụ chi đức”.
Trong dòng tiến
hoá đó, người trước kẻ sau, người nhanh kẻ chậm, nhưng nói chung, mọi người đều
tiến về phía trước. Đáng buồn thay, tại Việt Nam, đảng cộng sản đang lùi lại lịch
sử, càng ngày càng thoái hóa, lạc hậu, đánh mất chất người. Nói khác, cộng sản
đang rời bỏ con người để trở về với con thú, đúng như Nguyễn Chí Thiện đã khẳng
định “truớc khi đào tạo đảng tính, cộng sản đã đào tạo thú tính’.
Nhìn lại lịch sử cận đại của Việt Nam,
mỗi người dân Việt đều cảm thấy tủi nhục cho một thời dị sử được gọi là “sử đen”, trong đó, con người bị đối xử còn thua xa cả con vật thời
tiền sử.
Này nhé, ai mà quên đuợc hình ảnh Nông
Thị Xuân, người tình của Hồ Chí Minh, mẹ của Nguyễn Tất Trung, bị tên trùm công an
Vũ Quốc Hoàn dùng búa đập bể đầu sau khi
thỏa mãn thú tính để phi tang giùm cho Bác Hồ vẫn được cộng sản tôn vinh làm
cha già dân tộ, theo lời chứng của Vũ Thư Hiên. Xin hỏi còn hành động nào man rợ
hơn thế không ?
Cũng thế, ai mà không cảm thấy nghẹn đến cổ họng khi chứng kiến
cảnh người đàn bà răng đen váy rỗng, cởi quần lót rồi ngồi chà lên mặt ông địa
chủ đang hấp hối vì bị đánh bằng roi tre gai sắc mà cá nhân tôi đã chứng kiến lúc
mới 12 tuổi đầu! Đó là chưa nói tới cảnh bọn cán bộ Cải Cách Ruộng Đất, đứng lên bụng xác chết bà
điền chủ Nguyễn Thị Năm, dẫm mạnh xuống cho lọt vào chiếc quan tài qúa ngắn, để
đền ơn một ân nhân số một của chế độ, theo mô tả của Trần Đĩnh. Thậm chí, bọn cán bộ
côn đồ còn xúm nhau hãm hiếp xác chết một cô gái con địa chủ sau khi nàng treo
cổ tự tử vì oan ức, theo lời kể của Võ Thị Hảo. Xin hỏi còn thảm kịch nào ghê tởm
hơn không?
Và này nhé, ai mà không nhớ những hầm
hố chôn sống tập thể tại Huế trong Tết Mậu Thân, giết chết gần 5 ngàn người dân
vô tội! Hôm nay, giải khăn sô cho Huế vẫn còn tươi máu sau gần nửa thế kỷ!
Càng đáng nhớ hơn, bao người bị chặt đầu
bằng mã tấu bên bờ ruộng lũy tre, và bao
người tù lương tâm bị đánh gục và bắn bỏ
không gớm tay trong các trại lao động khổ
sai được mệnh danh là “trại cải tạo”,
nhằm trả thù và hủy diệt tinh hoa miền
Nam.
Đó là chuyện trước đây. Còn chuyện hôm nay lại
càng man rợ hơn. Bao giờ Trịnh Kim Tiến
mới quên đuợc cảnh thân phụ mình bị công an bẻ gãy cổ chết chỉ vì quên mang mũ
bảo hiểm khi lái xe mô tô! Cũng thế, toàn
dân Việt đang phẫn nộ nhìn anh Nguyễn Hữu Tấn, một tín đồ Hòa Hảo bị cắt
cổ chết tại đồn công an Vĩnh Long với tội
danh phân phát tài liệu cổ võ dân chủ.
Đáng nói nhất là trường hợp Mẹ Nấm. Mẹ
Nấm Nguyễn Ngọc Như Qùynh là sáng lập viên của Blogger Việt Nam, là một chiến sĩ
tự do dân chủ với lòng yêu nước thiết tha, quyết tâm chống ngoại xâm và bảo vệ
nhân quyền. Mẹ Nấm bị bắt và bị tuyên án 10 năm tù với tội danh “chống phá nhà nước” Trong tù, Mẹ Nấm đã
bị cộng sản đối xử một cách vô nhân đạo, trái với công pháp quốc tế như lời chứng
của luật sư Võ An Đôn: “ Từ ngày bị bắt, Công an nhốt Mẹ Nấm tại
trại giam huyện Cam Lâm để điều tra, quá trình điều tra Mẹ Nấm không nhận tội
nên bị đối xử bằng cách: cho ăn cơm với 2 món cá Nục và rau Mồng Tơi suốt thời
gian dài, không cho mặc quần áo lót và dùng băng vệ sinh trong những ngày đèn đỏ,
nhốt Mẹ Nấm chung phòng với một can phạm ma túy. Mẹ Nấm phản đối bằng cách tuyệt
thực nhịn đói suốt 15 ngày.”
Nghe lời chứng của luật sư Đôn,
xin hỏi có ai còn là người, nhất là người đàn bà, có thể nén được sự phẫn nộ trước
cách đối xử man rợ của công sản với một phụ nữ chân yếu tay mềm, đang phải vật
lộn với cuộc sống để nuôi nấng và dưỡng dục 2 đứa con nhỏ trong một xã hội đầy
kỳ thị và sa đọa. Thật tội nghiệp cho người con gái của Tuyết Lan, nữ sinh
trung học Thánh Tâm Nha Trang ngày nào đã từng hấp thụ một nền giáo dục nhân bản
và theo tín lý công giáo, biết tôn trọng con người, phục vụ tha nhân và đầy tin
yêu vào người đời và đời người, nay đang bị tước đoạt quyền làm người, sống như
người…
Cũng
cần chia sẻ thêm rằng, người đàn bà là tuyệt phẩm của Thượng Đế, không những với
vẻ đẹp thân xác với những đường con tuyềt mỹ, mà còn với vẻ đẹp tinh thần với
thiên chức làm mẹ và làm vợ. Văn chương, âm nhạc và hôi họa đã không đủ lời, đủ
chữ và đủ nét đễ diễn tả vẻ đẹp thân xác và tinh thần của ngươi đản bà nói
chung và người đàn bà Việt Nam nói riêng. Nhưng hôm nay những vẻ đẹp nhân bản đó
đã bị người cộng sản dẫm nát, chôn xuống bùn lầy. Không biết những người nữ được
tôn vinh lên bậc thần thánh, như Đức Maria, Mẹ Quan Âm, Thiên Y Mẫu, Bà Đen, Thánh Mẫu Liễu Hạnh, đặc biệt là Mẹ Âu Cơ,
và Nữ Thần Tự Do, có nhỏ lệ khi nhìn thấy người con gái da vàng Mẹ Nấm bị cộng
sản tước đoạt quyền làm người nói chung và quyền làm nguời đàn bà nói riêng một
cách bất nhân như thế không?
Nói chung, với bản chất bạo lực và dối
trá, cộng sản Việt Nam đã sử dụng mọi thủ đoạn để tiêu hủy những giá trị nhân bản.
Không những cộng sản chủ trương tiêu diệt
“trí phú địa hào” theo chỉ thị của Trần
Phú, mà còn giết tất cả những ai còn muốn
làm người, còn con tim người “giết giết nữa
bàn tay không ngưng nghỉ”. Nạn nhân
có thể là Trịnh Tùng, Nguyễn Hữu Tấn, Nông Thị Xuân,
Nguyễn Thị Năm và Mẹ Nấm, nói chung là tất cả những ai không chấp nhận là cộng
sản hay làm công cụ cho cộng sản. Thế là hiển nhiên như một chân lý, cộng sản là
con quái vật mặt nguời dạ thú.. Đáng kinh tởm và
tủi hổ lắm thay!
No comments:
Post a Comment