Tuesday, July 25, 2017

NHỚ NGƯỜI YÊU DẤU

NHỚ NGƯỜI YÊU DẤU

Người nhớ đến một mối tình nho nhỏ
Vẽ dung nhan rực rỡ hóa thiên thần
Tôi đọc lên mà nghe lạnh toàn thân
Như nghe nhạc đại danh cầm hòa tấu


Người từng gọi liên hồi người yêu dấu
Tưởng canh khuya vắng lặng tiếng mưa thầm
Tưởng xa xôi mà rất đỗi bâng khuâng
Mình chẳng nhớ tại sao lòng bỗng nhớ
Ðau đớn quá khi mình yêu đã lỡ
Lỡ hai người đâu phải lỡ riêng em!
Khi ánh trăng man mác giải bên thềm
Khi tia nắng sau cửa gương lấp lánh
Tôi như thấy đôi chim vừa chắp cánh
Khoảng trời cao giông tố bỗng chập chờn
Tôi thương người. Ai lại chẳng cô đơn ?
Khi hương ngát năm xưa vườn ngự uyển
Chẳng vua chúa mà vẫn nghe rung chuyển
Chẳng đàn ca mà vẫn thấy lâm ly
Tôi tưởng đâu trên những bước người đi
Có thêm bước người yêu mờ mịt khói
Rượu cứ rót và nhạc xin cứ trổi
Mở mùa Ðông đọng lại giữa làn da
Thôi nghe chừng thời đại thoáng âm ba
Khi hai kẻ cầm tay nhau bỡ ngỡ
Khi hai mắt nhìn nhau cùng rạng rỡ
Nụ hôn nào lúc ấy lại không thơm !
Vì chúa ban vạn vật có linh hồn
Nên mình mới hóa thành người sầu xứ
Vì nhân loại còn có pho tình sử
Nên còn thơ, còn có những thi nhân
Tôi tưởng đâu lời nói của thiên thần
Vừa đánh thức giác quan ta bừng thức
Lòng yên bình có bao giờ bứt rứt ?
Ta là ta ! Sau trước vẫn như y
Chiều hôm nay ngồi giữa đất Hoa Kỳ
Tôi đọc Anh tự nhiên mà tiếc nuối
Thơ của Anh sao lời lời đắm đuối
Sao như là viên ngọc sáng long lanh
Ôi tình yêu thoáng chốc thật mong manh
Mà để lại niềm thương và nổi giận
Mà cứ khiến con người thành ngơ ngẩn
Ai giùm mình vẻ lại bức tranh thêu
Ai giùm mình tả lại giáng yêu kiều
Vẻ lại giúp mối tình người sáng chói
Ta không khóc mà bỗng nghe bối rối
Ôi ! Ngọt ngào hương vị biết là bao !
Người dùng thơ để chắp cánh bay cao
Ta sực nhớ những gì từng quên lãng
Xin hãy rót men nồng vào dĩ vãng
Ðể cuộc đời thắm mãi buổi hoàng hôn
Muốn ngủ vùi một giấc giữa nông thôn
Nghe chim hót bốn phương cùng rộn rã

Lời yêu dấu ! Tiếng kêu sao vội vã
Là Ly Cơ hay là chuyện Liêu Trai
Muốn vinh danh một bạn gái trang đài
Ta đọc đến thấy như là hiển hiện
Người yêu dấu nếu như nàng ước nguyện
Chỉ nguyện sao giọt nước mắt đừng sa
Chỉ nguyện sao mãi mãi dưới trăng ngà
Có hai kẻ giữa trùng trùng hoa dại
Có hai kẻ cứ như là huyền thoại
Người là ai ta chẳng thấy dung nhan
Mà vẫn nghe lẫn lộn cả thời gian
Vẫn như thấy nét tinh hoa bằn bặt

Ta muốn uống ngụm nước mưa trong vắt
Vườn Ðịa Ðàng một thuở đã từng quên
Muốn vinh danh cả một nỗi ưu phiền
Ðể thơ nhạc bừng lên cười ngạo nghễ
Không cần nói đến những trò hưng phế
Ngàn muôn năm vẫn một nỗi thương đau
Ta ở đâu và bạn mãi ở đâu
Chỉ nghe thơ nức nở suốt đêm sâu ...

Huệ Thu




No comments:

Post a Comment