EM
D ŨNG C ẢM Q ÚA
L ÀM T ÔI H ÈN
Nguyễn Thị Thanh Bình
Nguyễn Thị Thanh Bình
Em dũng cảm
quá làm tôi hèn
Mười năm đằng
đẳng sao chẳng
khóc
Hai mắt
sáng mời mặt
trời mọc
Nhìn em thổi tắt vầng trời đen
Em đứng
thẳng người như tủ áo
Ngẩng
đầu khí phách sáng hơn sao
Áo xám nhưng
hồn em trong trắng
Mẹ ơi áo trắng
nào cho mặc
Chúng sợ
vết tù loang trắng trong
Mẹ
mặc giùm con trắng một đời
Nuôi giùm hai cháu cho mai sau
Ngoại
ngồi xe lăn còn trông ngóng
Đắng
cay cháu mình nghẹn chấn song
Em quả
cảm quá làm tôi hèn
Mười năm cấm
cố sao cười khỉnh
Đôi mắt
vẽ hoài những
ước mong
Ngư
dân biển cá quê hương mình
Em nói chỉ
một đời
để sống
Thế
hệ bấy
lâu sống gục
đầu
Mẹ
hỡi cho con xin lỗi mẹ
Nếu
làm lại khởi
đầu cũng thế
Tổ
quốc gọi,
con cần đáp lễ
Cũng chỉ
vì hưng thịnh
nước nhà
Quên tình nhà nợ nước mai sau
Ngoại
còn mơ biển
cá trong xanh
Nước mình chỉ
thừa nước mắt
long lanh.
08.07.2017
No comments:
Post a Comment