Wednesday, September 13, 2017

TUẤN KHANH TRÁI TIM VIỆT NAM

TUẤN KHANH TRÁI TIM VIỆT NAM

                                                                               Ngô Quốc Sĩ
                Tuấn Khanh là một nhạc sĩ trẻ đa tài và đầy tâm huyết.. Tuấn Khanh bắt đầu chơi nhạc cho nhiều ban nhạc trẻ Sài Gòn lúc 15 tuổi và sáng tác nhạc từ năm 17 tuổi.

          Năm 1987, anh thành lập ban nhạc Gió Phương Nam. Anh đã từng được đài truyền hình Rai International của Ý trao tặng giải thưởng âm nhạc.
          Năm 2001, anh được bình chọn là một trong 10 nhân vật trẻ của Đông Nam Á có ảnh hưởng đến cộng đồng chung, do tạp chí East Magazine tổ chức.
          Từ năm 2003, anh tuyên bố  sẽ không tập trung sáng tác những  tình khúc thông thường, mà chuyển qua những đề tài xã hội và đặc biệt, anh sẽ không xin phép kiểm duyệt các đĩa nhạc của mình mà tự phát hành trên mạng.
          Nói chung, nhạc Tuấn Khanh luôn chuyên chở những thao thức của con tim với tình yêu nam nữ, tình yêu dành cho quê hương và dân tộc  đang bị đọa đày trên chính quê hương mình.
          Tình yêu nam nữ thì phải nói là chứa nhiều bi đát. Tuấn Khanh đã cảm nghiệm được tình yêu như trái đắng. Không hẳn “tình chỉ đep khi còn dang dở”, trái lại tình yêu không trọn vẹn đã làm cho con tim héo hắt:
                    Ϲhiều nghe tiếng lɑo xɑo
                   Ϲứ mong rằng gió sẽ mɑng người                               bước đi νề
                   Ƭừng ngàу trong tôi héo hắt
                   Ƭiếng ɑi cười đêm nɑу
                   Ŋgỡ như là xuân νề
                   ßiết yêu người nhiêu ƙhê
          Biết yêu là nhiêu khê, nhưng nào ai thoát khỏi lưới tình ?  Con tim có những lý lẽ riêng mà lý trí không hiểu nổi. Khi yêu, con tim trở nên mù lòa:
                   Mắt đã mù lòa vì đợi tin xa,
                   Tóc trắng bạc màu vì nợ yêu nhau
                   Nào biết ngày sau trả nợ tình nhau
          Rồi như thể giận lẫy, tác giả đã muốn trả lại tất cả, dù phải ra đi với hai tay trắng, chỉ mong thoát được phần nào lưới tình vây bủa:
                   Dốc hết tình này ta trả nợ người
                   Dốc hết tình này ta trả nợ đời
                   Trả hết tình tôi còn nợ không thôi

                   Trả hết, trả hết cho người
                   Trả luôn mắt môi nụ cười
                   Trả xong đời còn hư không
          Nói là trả xong đời còn hư không? Chưa hẳn đơn giản như thế! Có trả hết nợ tình, thì vẫn còn nợ nước, nợ đời. Có dứt bỏ tình yêu nam nữ, thì  tình yêu quê hương dân tộc, vẫn còn mãi là một thao thức trong nhạc Tuấn Khanh.
          Anh đã nhỏ lệ cho đất mẹ Việt nam hôm nay không còn là đất sống, chỉ còn là sân khấu trình diễn những vở tuồng lố bịch từ thành thị đến thôn quê:
                   Ai đem từng trò hề
                   Đem đến thành thị
                   Đem đến thôn quê
                   Ca ca hát hát ê chề
                   Ai đem từng trò hề
                   Che khuất đường về
                   Gieo rắc u mê
                   Nơi quê hương đã lắm bộn bề
          Anh tự hỏi, sao cộng sản Việt Nam hôm nay cứ tiếp tục múa rối trên oan khiên dân tộc, đúng  như Lưu Văn Vịnh đã  mô tả thực trạng Việt Nam là  “rối nước-nước rối”:
                   Ai đem từng trò hề
                   Thay những mộ phần
                   Chôn lấp nhân gian
                   Cho quê hương nhỏ bé hoang tàn
          Chỉ vì ngoan cố và ngu xuẫn, tập đoàn lãnh đạo Hà Nội, những tên hề vô tâm  đã gieo tiếng khóc than thay cho tiếng cười”
                   Gánh xiếc to sao không nghe tiếng                                 cười
                   Tiếng vỗ tay sao như tiếng khóc người
                   Vuốt mặt nhìn nhau bỗng thấy nghẹn                             lời
          Tuấn Khanh không còn nén được sự phẫn nộ trước những trò hề bỉ ổi đang được tuyên truyền cộng sản tô bóng với những mỹ từ và chiêu bài phỉnh gạt. Anh đã thét lên với giọng quát tháo:
                   Hãy gấp trang báo
                   Hãy tắt Tivi
                   Để thấy quanh ta chỉ là những trò                                  hề…
                   Mở mắt đi nhé
                   Hãy lắng tai nghe
                   Quê hương Việt Nam nghe sao bỗng                             muộn màng
                   Việt Nam nhìn nhau
                   Việt Nam nhìn mai sau

          Điều mỉa mai nhất là trong khi dân Việt rẫy chết là tập đoàn lãnh Hà Nội đạo vẫn phè phỡn với những trò hề lố bịch! Cá chết, biển chết và ngư dân cũng đang chết uất ức trước chủ trương làm chủ biển Đông của Bắc Triều, cướp đi lẽ sống của dân Việt:      
                   Ngửa mặt lên trời
                   Như xác ngư dân trôi ngoài biển khơi
                   Trôi theo con sóng vỗ
                   Trôi theo phận nước tôi
                   Tiếng thở than nào
                   Trên áo tang đẫm máu
                   Có tiếng ai về sau
                   Hay linh hồn nghẹn ngào?
          Thật là vô vọng! Ngư dân sống với biển cả, nhưng biển xanh đã bị nhuộm máu. Dân Việt bơ vơ mang chung niềm đau truớc thái độ thờ ơ của lũ Việt Gian:
                   Biết về nơi nào
                   Khi biển xanh nhuốm máu.
                   Ai mang chung niềm đau
                   Khi nước Việt nghẹn ngào?”
          Tuy nghẹn ngào, Tuấn Khanh vẫn chưa mất niềm tin vào tương lai dân tộc và thế giới. Anh đã mơ thấy con tim Việt Nam sống dậy với những nhịp đập oai hùng trong cơn sóng gió
                   Em có hay không trái tim Việt Nam
                   Qua bao đau thương vẫn nguyên lẽ                              sống
                   Có rớt nước mắt vẫn ngẩng cao đầu
                   Người người chia sớt để qua bể dâu
          Anh cũng đã mơ thấy con tim thế giới với những giấc mộng huy hoàng làm bừng khởi cơn bão dân chủ:
                    Đêm qua ngủ quên giữa trời
                   Ta bay vào trong thế giới
                   Bay trên hàng trăm giấc mộng
                   Âm vang đời đang bão lên.

          Cảm hứng với giấc mơ dân chủ,Tuấn Khanh đã nắm tay dân Việt chỗi dậy, vươn vai Phù Đỗng, gieo mầm sống, vun trồng tự do:
                   Nếu có chết ngày mai
                   Chỉ xin được thấy đất nước tôi tự do
                   Hãy nắm chặt bàn tay
                   Để gieo mầm sống ước mơ ngày mai
                   Việt Nam phải vẹn nguyên
                   Không thẹn cùng tổ tiên 

          Thế đó! Tuấn Khanh  đã can đảm thách đố với bạo lực. Anh đã bị nhà cầm quyền Hà Nội lên án là phản động: Bài hát ‘Viết Về Ngư Dân Việt Nam’ của tác giả Tuấn Khanh trong dĩa CD nhạc thu giữ khi khám xét tại chỗ ở của Nguyễn Ngọc Như Quỳnh ‘mang nội dung kích động nhân dân, phá hoại khối đại đoàn kết toàn dân, truyền bá tư tưởng, văn hóa phản động.”
          Nhưng Tuấn Khanh không hề nao núng. Anh đã biết trước và sẵn sàng chấp nhận số phận dành cho người chiến sĩ văn hóa “Nếu có chết ngày mai, chỉ xin được thấy đất nước tự do..”
          Oai hùng thay! Đáng cảm phục thay!


No comments:

Post a Comment