VIỆT
DŨNG, TIẾNG HÓT CHIM SƠN CA
Ngô
Quốc Sĩ
Việt Dũng thật là Nguyễn Ngọc Hùng Dũng, sinh
ngày 8 tháng 9 năm 1958 tại Saigon. Cha là Nguyễn
Ngọc Bảy, cựu dân biểu Hạ nghị viện thời Đệ Nhị Cộng Hòa. Mẹ là cựu giáo sư Truờng Nữ Trung Học Gia Long.
Trước 75, anh đã sinh hoạt nhạc trẻ
bên cạnh Truờng Kỳ, Tùng Giang, Nam Lộc.. Năm 1975, anh vượt biển đến Singapore, sau đó đến Philippine rồi sau sangHoa Kỳ định cư.
Tại hải ngoại, Việt Dũng đã sáng tác một số bản
nhạc rất phổ biến như "Một chút quà cho quê hương",
"Lời kinh đêm", "Tình ca cho Nguyễn Thị Sài Gòn". Anh
đã cùng Nguyệt Ánh, đi lưu diễn nhiều
nơi ở Mỹ, Úc, Nhật Bản và Âu Châu, mở đường cho
Phong trào Hưng ca ở hải ngoại.
Do hoạt động tích cực trong phong trào chống cộng, Việt Dzũng và
Nguyệt Ánh bị nhà cầm quyền Việt Nam tuyên án tử hình khiếm diện.
Ca nhạc sĩ Việt Dũng đã đi vào lòng dân Việt với
nhiều rung cảm sâu xa, từ niềm đau vượt biển, đến nỗi đau trại cấm, trại tù,
cũng như những nỗi uất ức của dân oan và nói chung là nỗi xót xa của dân Việt bị
cộng sản đày đọa.
Trước hết
là thảm nạn thuyền nhân. Các nhà thơ Huy
Lực Bùi Tiến Khôi, Lưu Văn Giỏi, Bùi Minh Hằng, Bảo Tuấn đã nói nhiều về thảm nạn
vượt biên. Trong lãnh vực âm nhạc, ca nhạc
sĩ Việt Dũng là một chứng nhân sống, đã cảm nghiệm nỗi đau chất ngất của nguời
bỏ nước ra đi, tìm cái sống mong manh trên những con thuyền bé nhỏ như chiếc lá
giữa đại dương mênh mông:
Thuyền trôi xa về đâu ai biết
Thuyền có về ghé bến tự do.
Trời cao xanh hay trời oan nghiệt.
Trời có buồn hay trời chỉ làm ngơ…
Trời chơ vơ ôi người bơ vơ.
Người vẫn ôm mảnh ván rũ mục.
Lời kinh cầu từng hồi nấc nghẹn.
Lời mẹ buồn giữa tiếng Amen.
Thuyền có về ghé bến tự do.
Trời cao xanh hay trời oan nghiệt.
Trời có buồn hay trời chỉ làm ngơ…
Trời chơ vơ ôi người bơ vơ.
Người vẫn ôm mảnh ván rũ mục.
Lời kinh cầu từng hồi nấc nghẹn.
Lời mẹ buồn giữa tiếng Amen.
Nhờ ơn trên, thuyền nhân đã vượt được trùng dương,
thoát được sóng gió hiểm nguy, nhưng lại phải đối diện với những nghiệt ngã tại
trại cấm. Người nhẫn tâm che khuất niềm vọng vừa chớm nở của những con người đã
đem mạng sống đổi lấy tự do:
Bên
em đang có ta, thống thiết kêu vang lương tâm thế gian
Cứu vớt em rời khỏi ngày u ám, giữa trại giam
Khóc trong lầm than
Khóc trong trại giam …
Khi con tim thế nhân, chưa thờ ơ, chưa lạnh lùng
Thì cùng nhau đêm nay hát lên, lời hát chung
Cho em tôi héo hon, đang ngửa tay xin tình người
Dòng lệ rơi trên đôi má khô trong lẻ loi...
Cứu vớt em rời khỏi ngày u ám, giữa trại giam
Khóc trong lầm than
Khóc trong trại giam …
Khi con tim thế nhân, chưa thờ ơ, chưa lạnh lùng
Thì cùng nhau đêm nay hát lên, lời hát chung
Cho em tôi héo hon, đang ngửa tay xin tình người
Dòng lệ rơi trên đôi má khô trong lẻ loi...
Điểm nổi bật
trong ca nhạc Việt Dũng là khát vọng tự do. Anh đã hiến dâng thân xác, khối óc
và con tim cho công cuộc vận động cho tự do dân chủ cho Việt Nam. Trên các làn
sóng truyền thông, anh là tiếng nói dân chủ bất khuất. Trên sân khấu văn nghệ,
anh là nghệ sĩ của tình người. Còn trong âm nhạc, anh xứng đáng là một chiến sĩ
văn hóa:
Tôi là người chiến sĩ đã xông pha chiến trường
Tuổi trẻ xin dâng hiến cuộc đời cho quê hương
Bỗng một ngày mất nước
Dĩ vãng là đau thương…
ước mơ sẽ có ngày được làm chim xoải cánh
Ra biển trời tung bay
Hãy cho tôi tự do
Hãy cho tôi tự do
Tuổi trẻ xin dâng hiến cuộc đời cho quê hương
Bỗng một ngày mất nước
Dĩ vãng là đau thương…
ước mơ sẽ có ngày được làm chim xoải cánh
Ra biển trời tung bay
Hãy cho tôi tự do
Hãy cho tôi tự do
Việt Dũng luôn luôn cánh
cánh bên lòng sứ mệnh làm một cái gì cho
quê hương để đền ơn cưu mang của mẹ Việt Nam. Nếu Hoàng Phong Linh đã hứa mẹ: “Mẹ Việt nam ơi! Chúng con vẫn còn đây,
không phản bội dòng sữa thơm nuôi dưỡng”, thì Việt Dũng cũng hứa sẽ về với
mẹ như máu chảy về tim, như cánh nhạn mang tin vui về cho mẹ đang thoi thóp
mong chờ:
Từng đứa con như dòng suối nhỏ
Chảy về đâu trong cuộc đời đó
Từng đứa con như mạch máu đỏ
Từ con tim của mẹ vô bờ
Bao ngày con đi
Bao năm mẹ chờ
Chờ hè tới thu qua
Chờ đông đến xuân sang
Chảy về đâu trong cuộc đời đó
Từng đứa con như mạch máu đỏ
Từ con tim của mẹ vô bờ
Bao ngày con đi
Bao năm mẹ chờ
Chờ hè tới thu qua
Chờ đông đến xuân sang
Chờ
những gì? Hẳn là Mẹ Việt Nam mòn mỏi
mong chờ tin vui. Đó là tin về những thành đạt của đàn con tha hương, nhưng
luôn luôn hướng về Tổ Quốc, dành trọn con tim cho quê hương, với uớc mơ tự do
dân chủ cho trên 90 triệu dân Việt đang bị đày đọa:
Chờ
nghe những tin vuiNhững đứa con của mẹ từ phương xa hay gần bên ấy
Những đứa con sẽ về để mẹ tôi trông đứng trông ngồi
Từng đứa con như dòng suối nhỏ
Chảy về đâu trong cuộc đời đó
Từng đứa con như mạch máu đỏ
Từ con tim của mẹ vô bờ
Biết mẹ đang mòn mỏi trông chờ, người con yêu
Việt Dũng chỉ biết dâng về mẹ một chút qùa, nhưng là chút qùa cay đắng nghẹn
ngào, như lời ru não nuột,
vỗ
về thân phận đọa đày của dân tộc:
Gửi về cho mẹ dăm chiếc kim may
Mẹ may hộ con tim gan quá đọa đày
Mẹ may hộ con tim gan quá đọa đày
Gửi về cho mẹ dăm gói chè
xanh
Mẹ pha hộ con nước mắt đã khô cằn
Mẹ pha hộ con nước mắt đã khô cằn
Quê hương Việt nam dấu yêu hôm nay chỉ
còn là những dòng nước mắt. Nước mắt của tinh hoa đất Việt rũ liệt trong trại tù. Nước mắt của
những thiếu nữ phải bán thân nuôi miệng.
Đó cũng là nước mắt của tín hữu nghẹn ngào nhìn thánh đường chùa chiền bị san bằng, hay nước mắt của
người trẻ trước tương lai ngõ cụt, không được quyền yêu nước, yêu tự do dân chủ!
Và tiêu biểu nhất là những dòng nước mắt uất nghẹn của dân oan, bi cuớp nhà cướp
đất:
Hãy trả tôi tiếng nói của vạn
người dân oan
Cuộc đời khao khát một chút bình yên
Sẽ vùng lên bất khuất vì một ngày Việt Nam
Sẽ đập tan áp bức vì một ngày Việt Nam...
Cuộc đời khao khát một chút bình yên
Sẽ vùng lên bất khuất vì một ngày Việt Nam
Sẽ đập tan áp bức vì một ngày Việt Nam...
Thế đó! Nước mắt mẹ
đã khô, tim mẹ đã héo, nhưng mẹ ơi! Chúng con vẫn còn đây, vẫn mơ ước ngày về
bên mẹ thanh bình:
Gửi về Việt Nam nước mắt đong
đầy
Mơ ước 1 ngày quê hương sẽ thanh bình
Mơ ước 1 ngày quê hương sẽ thanh bình
Một ngày Việt Nam thanh bình. Một ngày
Việt Nam mơ ước, không có bóng dáng bọn đao phủ không tim không óc, không còn
mã tấu dao găm, gông cùm xiềng xích của bọn qủy đỏ. Một ngày Việt Nam nhất định
sẽ tới, nhưng thương thay cho Việt Dũng! Anh đã ra đi khi mộng chưa thành! Anh đã lìa mẹ về Đất! Con chim sơn ca đã ngừng tiếng
hót! Thương anh và nhớ anh vô vàn..
No comments:
Post a Comment