MỘT THOÁNG
HƯƠNG XƯA
Hoa cười đón nắng mai
Tình ngọt lịm lên môi
Hồn dậy men nhung nhớ
Đời ươm mộng vành nôi
Sương long lanh gọi gió
Thấp thoáng tóc em bay
Nhẹ gót hài ngõ vắng
Thơ chìm vào cơn say
Tuyết rơi trên cành xám
Mưa thấm áo vai nghiêng
Tuổi hạc đời xế bóng
Hồn còn ấm niềm riêng
Lá vàng rơi về cội
Đời vụt thoáng mi hoen
Chân lạc mẹ mòn mỏi
Dấu yêu mãi còn nguyên
Gót hài em nhẹ lướt
Đánh thức ngọn cỏ mềm
Thơ uớt mưa lạc vận
Sao trăng rụng bên thềm
Ngàn sao trời lấp lánh
Áo lụa mềm bay bay
Thu dáng xưa trở gót
Một thời mãi ngất ngây
No comments:
Post a Comment