ĐỀN EM NỤ HỒNG
Nắng mới lên cành trúc
Hơi ấm len qua song
Hồn lưu vong chợt nở
Mùa xuân dáng nụ hồng
Những tháng năm lạc buớc
Tím không gian mênh mông
Chân lữ khách vướng mỏi
Hận đời ta rưng rưng
Em trách ta hờ hững
Hồn mất hút xa xăm
Nửa đời thôi bỏ lửng
Nửa vòng tay hư không
En giận ta thô bạo
Ngôn ngữ loạn mê cuồng
Những cơn điên chợt nổi
Những dỗi hờn vô duyên
Em ngỡ ta lạnh nhạt
Tình chia sớt cho ai
Những đêm dài thao thức
Ta câm nín miệt mài
Ta vòng tay chuộc tội
Xin một chút cảm thông
Tình em như nắng rọi
Giữa mây mù trời đông
Ta hững hờ lạnh nhạt
Ta thô bạo mê cuồng
Vì ta tên lữ khách
Mộng đời chon sau lưng
Quê hương ta rỉ máu
Đinh nhọn xoáy buồng tim
Hồn buốt tê dao cắt
Lấy gì suởi tình em
Ta yêu em cháy bỏng
Mà nợ đời còn vuơng
Khép vòng tay vẫn thiếu
Cả khung trời quê hương
Nơi đây trời viễn xứ
Lòng nặng chĩu gió sương
Có gì đâu tha thiết
Còn gí đâu vấn vuơng
Có chăng khung trời đó
Hằn những vết đau thương
Và ước mơ vạn thuở
Cánh chim Việt phiêu bồng
Cành trúc chào nắng mới
Hây hây má em hồng
Tình lên môi len lén
Đền em nụ xuân nồng
No comments:
Post a Comment