CẢM TẠ MIỀN NAM
Ngô Quốc Sĩ
Phan Huy, chàng “bộ đội Cụ Hồ” trước đây đã phổ biến bài thơ “Tôi Bỏ Đảng” làm nhiều người nức lòng đến nghẹn ngào cảm mến. Hôm
nay, Phan Huy lại cho độc giả 5 châu thưởng thức bài thơ “Cảm Tạ Miền Nam” để tiếp tục bày tỏ nỗi niềm nuối tiếc và thống hối
của một người đã đem tuổi trẻ dâng hiến cho chế độ cộng sản, nay thức tỉnh, biết
mình bị lừa và quyết đứng lên tranh đấu cho công lý, sự thật và tự do dân chủ của
dân Việt.
Mở đầu bài thơ, Phan Huy đã thổ lộ nỗi lòng
thầm kín, anh đã ấp ủ từ lâu, nghĩa là từ ngày anh cầm súng theo đoàn quân Bắc Việt vào xâm lăng miền Nam. Có lẽ khi vào
tới miền Nam năm 1975, anh đã thức tỉnh ngay và biết mình bị lừa, nhưng anh chưa
dám mở miệng nói lên sự thực của lòng mình. Anh cảm thấy có lỗi về sự im lặng kéo
dài đó mãi tận hôm nay:
Đã từ lâu, tôi có điều
muốn nói
Với Miền Nam , miền đất mới thân quen
Một lời cảm ơn tha thiết chân tình
Của Miền Bắc, xứ ngàn năm văn vật.
Với Miền Nam , miền đất mới thân quen
Một lời cảm ơn tha thiết chân tình
Của Miền Bắc, xứ ngàn năm văn vật.
Nhưng rồi
năm tháng trôi qua, nỗi ray rứt trước hiện thực càng ngày càng bi đát do cộng sản
tạo nên cho dân tộc Việt Nam, đã thúc đẩy anh phải mạnh dạn lên tiếng. Anh đã
không thể chối bỏ sự thật về miền Nam đã bị tuyên truyền cộng sản xuyên tạc bóp
méo. Đó là sự thực thần tiên của ấm no hạnh
phúc đã bị bọn người tự mệnh danh là “đoàn
quân giải phóng” cướp mất:
Tôi còn nhớ sau
cái ngày "thống nhất"Tôi đã vào một xứ sở thần tiên
Nếp sống văn minh, dân khí dịu hiền
Cơm áo no lành, con người hạnh phúc.
Phan Huy nhớ lại ngay từ
lúc đặt chân vào miền Nam, anh đã từng ngạc nhiên, thán phục trước hiện thực miền
Nam sinh động, trù phú và tự do dân chủ,
hoàn toàn trái ngược với tuyên truyền láo khoét của Đảng và Nhà Nước:
Tôi đã ngạc nhiên với
lòng thán phụcMở mắt to nhìn nửa nước anh em
Mà đảng bảo là bị lũ nguỵ quyền
Áp bức, đoạ đày, đói ăn, khát uống.
Từ ngạc nhiên, Phan Huy đã
không cầm nổi nước mắt nhìn cánh cửa tự do khép lại do bạo lực dối trá của kẻ xâm
lăng mệnh danh là giải phóng. Anh đã khóc,
khóc thật lớn, khóc vì giận đảng cộng sản nhẫn tâm lừa dối đồng bào, lừa dối thế
giới. Mà anh cũng khóc cho sự mất mát lớn
lao của dân tộc. Và hơn hết, anh đã khóc cho chính mình, một thời ngây thơ tin
vào tuyên truyền cộng sản phản bội dân tộc.
Hẳn đó là những dòng nước mắt sám hối cay nồng:
Trước
mắt tôi, một Miền Nam sinh động
Đất nước con người dân chủ tự do
Tôi đã khóc ròng đứng giữa thủ đô
Giận đảng giận đoàn bao năm phỉnh gạt.
Đất nước con người dân chủ tự do
Tôi đã khóc ròng đứng giữa thủ đô
Giận đảng giận đoàn bao năm phỉnh gạt.
- Khóc rồi giận. Những dòng nước mắt căm hờn đó đã chảy thành lời trần tình, phơi bày bộ mặt thật ác độc của cộng sản sau những huyền thoại và chiêu bài lừa phỉnh. Cộng sản đã áp dụng chính sách tẩy não, nhồi sọ, bịt mắt, biến con người thành những con vẹt, không những cán bộ đảng viên, mà đa số người truyền thông, cũng là những con vẹt nói theo đảng, nói cho đảng và nói cho mình để đổi lấy đặc quyền đặc lợi:
Tôi chẳng biết gì ngoài bác, đảng "kính yêu"
Xã hội sơ khai, tẩy não, một chiều
Con người nói năng như là chim vẹt.
Những con vẹt đó mở miệng ra là ca tụng đảng,
ca tụng chế độ. Trước kia, Hữu Loan đã gọi bọn họ là lũ nịnh bợ “ngậm vòi đu đủ, trợn mắt phùng mang, thổi
vào rốn cấp trên” thì hôm nay, 60 mươi năm sau, Phan Huy cũng mạnh dạn lột
mặt nạ bọn nịnh hót bỉ ổi này:
Mở miệng
ra là: "Nhờ ơn bác đảngChế độ ta ưu việt nhất hành tinh
Đuốc soi đường chủ nghĩa Mac Lenin
Tiến nhanh tiến mạnh lên thiên đường vô sản."
Điểm đáng
nói là càng nịnh bợ, thì càng trơ trẽn lố bịch, bởi lẽ thực tế hoàn toàn trái
ngược với những gỉ bọn nịnh bợ nói ra, viết ra. Tiêu biểu là chế độ ưu việt đã
bắt người cày thay trâu, coi con người như cỏ rác. Nếu cô giáo Lam đã lên án cộng
sản coi mạng sống con người thua cả “cái móng tay”, thì Phan Huy cũng lên án
cộng sản coi con người như bèo dâu, như trâu ngựa, khi nhân quyền đang trở thành
giá trị phổ quát, khi nhân loại đã bước vào thời đại văn minh kỹ thuật tân tiến,
làm chủ thiên nhiên, chinh phục không gian:
Hai mươi mốt năm trên
đường cách mạngXã hội thụt lùi người kéo thay trâu
Cuộc sống xuống thang tính bằng tem phiếu
Nhân phẩm con người chẳng khác bèo dâu.
Càng căm
hờn chế độ bạo cuờng phỉnh gạt, đày đọa dân tộc, anh chàng ‘bộ đội cụ Hồ’ lại càng tỏ ra biết ơn miền
Nam. Nào là miền Nam đã mở mắt anh, giúp anh nhìn thấy ánh sáng văn minh, tự do
dân chủ. Nào là miền Nam đưa anh về vời cội nguồn dân tộc:
Cảm
tạ Miền Nam phá màn u tốiĐể tôi được nhìn ánh sáng văn minh
Biết được nhân quyền, tự do dân chủ
Mà đảng từ lâu bưng bít dân mình.
Cảm tạ Miền Nam khai đường chỉ lối
Đưa tôi trở về tổ quốc thiêng liêng
Của Hùng Vương, quốc tổ giống Rồng Tiên
Chớ không là Các Mác và Lê nin ngoại tộc.
Miền Nam còn giúp anh mở rộng tầm nhìn,
nhận thức nền văn minh khoa học tiến bộ của năm châu, thay vì bịt mắt bưng tai
vỗ ngực tự hào là “đỉnh cao trí tuệ loài
người”
Cảm tạ Miền
nam mở lòng khai sáng
Đưa tôi hội nhập cùng thế giới năm châu
Mà trước đây tôi có biết gì đâu
Ngoài Trung quốc và Liên xô đại vĩ
Đưa tôi hội nhập cùng thế giới năm châu
Mà trước đây tôi có biết gì đâu
Ngoài Trung quốc và Liên xô đại vĩ
- Nhất là miền Nam đã cho anh một ân huệ. Đó là cuộc chiến đấu can trường của quân dân miền Nam trong công cuộc bảo vệ tự do dân chủ, chống lại kẻ thù xâm lăng từ phương Bắc, trong đó có anh!
Chống lại Cộng nô cuồng vọng xâm lăng
Hầu giúp cả nước thoát bầy ác quỷ
Dù không thành công cũng đã thành nhân.
Biết
nói gì hơn? Mà có nói thêm cũng bằng thừa, vì Phan Huy đã nói qúa đủ! Chính nghĩa
miền Nam đã bị cộng sản miền Bắc bắn nát,
Tự do dân chủ miền Nam đã bị “con cháu Bác” giết chết. Hạnh phúc dân miền Nam đã
bị cộng sản Hà Nội cướp mất! Tội về ai? Công về ai? Tất cả đã đã qúa rõ như ban ngày! Chỉ còn mong có thêm
nhiều Phan Huy, nhiều Nguyễn Đình Cống, nhiều Kim Chi và Bùi Minh Quốc, thì dân Việt được nhờ biết mấy!
No comments:
Post a Comment