LIÊN XÔ CỦA TỐ HỮU VÀ VI THÙY LINH
Tháng
5, 1953, Tố Hữu viết bài thơ Đời Đời Nhớ Ông trong đó có nhiều câu gần như ai
cũng thuộc, không phải thuộc để ngâm nga khi cao hứng nhưng để khinh bĩ một con
người đồng nghĩa với vong thân, nô lệ.
Stalin!
Stalin!
Yêu biết mấy, nghe con tập nói
Tiếng đầu lòng con gọi Stalin!.
Ông Stalin ơi, Ông Stalin ơi!
Hỡi ơi, Ông mất! Đất trời có không?
Thương cha, thương mẹ, thương chồng
Thương mình thương một, thương Ông thương mười.
(Tố Hữu, Đời Đời Nhớ Ông, tháng 5, 1953)
Yêu biết mấy, nghe con tập nói
Tiếng đầu lòng con gọi Stalin!.
Ông Stalin ơi, Ông Stalin ơi!
Hỡi ơi, Ông mất! Đất trời có không?
Thương cha, thương mẹ, thương chồng
Thương mình thương một, thương Ông thương mười.
(Tố Hữu, Đời Đời Nhớ Ông, tháng 5, 1953)
Stalin
đã chết và người cháu da vàng của y ở Việt Nam là Tố Hữu cũng đã chết, nhưng 65
năm sau dòng máu độc tuyên truyền CS vẫn còn chảy trong nhận thức của một nhà
thơ khác, lần này là Vi Thùy Linh.
Nhà thơ
Vi Thùy Linh phát biểu trong phần bình luận trận banh giữa Tây Ban Nha và Nga
trên hệ thống VTC, trận đó Nga thắng bằng phạt đền: “Cuối cùng, tôi thấy rằng, sức mạnh của Hồng quân Xô Viết từng giải
phóng châu Âu, sức mạnh của tình cảm, nền tảng cổ động viên lớn giúp chàng trai
Nga tuyệt vời, vượt qua hai trận đấu chính, vượt qua hai hiệp phụ".
Một
người làm thơ tuyên truyền, một người làm thơ kiêm bình luận đá banh nhưng cả
hai đều tôn sùng Liên Xô giống nhau.
Việc nhà thơ Vi Thùy Linh đưa hồn ma CS Liên Xô chẳng
liên quan gì vào trận banh đã bị nhiều người nhận xét là “ngô nghê”, “lạc lõng”
hay “Vi Thùy Linh không biết xem bóng đá thì ở nhà ngủ cho lành, đừng Bình Loạn
cho dân mê bóng đá nhờ!”
Thật
ra, ai mà chẳng có lần ăn nói “lạc lõng”, “vô duyên” và chuyện cô không rành kỹ
thuật đá banh cũng có thể cảm thông.
Điều đáng nói ở đây, Vi Thùy Linh thật sự tin rằng
tinh thần Liên Xô dù đã cáo chung 27 năm vẫn còn cháy bỏng trong từng cầu thủ
Nga.
Liên Xô
giải phóng châu Âu?
Tùy
theo phạm vi nghiên cứu và góc độ chủ quan của người nghiên cứu, Stalin được
xếp hạng nhất, hạng nhì, hạng ba nhưng y luôn được hầu hết các sử gia và thống
kê xếp vào một trong ba kẻ độc tài tàn bạo nhất trong lịch sử nhân loại thời
hiện đại gồm Hitler, Stalin và Mao Trạch Đông.
Timothy
Snyder, sử gia Mỹ chuyên về lịch sử châu Âu và Holocaust, viết trên New York
Time 10 tháng 3, 2011 một cách chi tiết: “Cho
tới Thế Chiến Thứ Hai, chế độ Stalin giết người nhiều hơn Đức Quốc Xã. Đức chỉ
bắt đầu giết người với tầm mức như Stalin sau Mật ước Molotov-Ribbentrop và
cùng với Xô Viet xâm lăng Ba Lan vào tháng Chín, 1939. Khoảng 200 ngàn thường
dân Ba Lan bị giết trong thời gian từ 1939 đến 1941, mỗi chế độ chịu trách
nhiệm một nửa số người bị giết. Con số này bao gồm khoảng 50 ngàn công dân Ba
Lan bị mật vụ và quân đội Đức bắn chết vào mùa thu 1939, 21,892 công dân Ba Lan
bị mật vụ Liên Xô giết tại Katyn vào mùa xuân 1940, và 9,817 công dân Ba Lan bị
giết vào tháng 6, 1941 trong một chiến dịch chớp nhoáng sau khi Hilter bội ước
với Stalin và tấn công Liên Xô”.
Mật
ước Molotov-Ribbentrop bị che giấu mãi cho tới năm 1989, và ngay cả TT Nga
Putin cũng đã thừa nhận là “phi đạo đức”.
Phân tích để thấy Liên Xô không “giải phóng châu Âu”
mà ngay từ đầu là tòng phạm giết người tập thể.
Đức
Quốc Xã và Liên Xô xâm lăng Ba Lan vào một thời điểm, và cùng chịu trách nhiệm
cho cái chết 200 ngàn dân Ba Lan đầu cuộc chiến. Stalin bắt tay chia phần với
Hitler và đưa quân xâm lược ba nước vùng Baltic và một phần của Romania. Stalin
đứng nhìn hàng triệu người dân Âu châu bị Hitler tàn sát cho tới sáng 22 tháng
6, 1941 khi Hitler mở chiến dịch Barbarossa.
Lịch sử
nhất thời thuộc về kẻ thắng trận và nhất là mật ước Molotov-Ribbentrop bị giữ
kín khá lâu nên Liên Xô vẫn thuộc vào phe đồng minh và chia chác vùng ảnh hưởng
ở Đông Âu và Baltics chứ chẳng thật tâm giải phóng ai cả.
Ca ngợi
một chế độ giết người nhiều nhất trong lịch sử nhân loại không chỉ thể hiện sự
dốt nát về kiến thức mà quan trọng hơn chứng tỏ bản chất độc ác CS thấm quá sâu
vào một con người do chế độ nhào nặn đến nỗi phát ngôn như phản xạ.
Đó là chưa kể việc Vi Thùy Linhh thiếu đọc sách đến
mức nghĩ Liên Xô là Nga.
Các
binh đoàn lớn của Liên Xô tấn công Đức ở châu Âu không chỉ có người Nga mà từ
15 nước “cộng hòa” kể cả ba nước Baltics bị Liên Xô chiếm trước đó không lâu.
Nước
chịu đựng tổn thất nặng nhất trong khối Liên Xô không phải là Nga mà là
Ukraine. Dân số Ukraine trước Thế Chiến Thứ Hai là 41.5 triệu người nhưng sau
chiến tranh chỉ còn 21.7 triệu người. Người lính cắm ngọn cờ lên tòa nhà Quốc
Hội Đức Quốc Xã cũng là người Ukraine.
Một
người có sáng tác, sống ở thành phố, có học mà còn nhái như vẹt các tài liệu
tuyên truyền của đảng thì kỳ vọng gì các cháu sinh ra vùng núi cao, lớn lên chỉ
bằng sách vở tuyên truyền CS có thể hiểu khác hơn?
Viết
tới đây, tôi lại nghĩ đến anh xe thồ trong cuộc biểu tình chống Trung Cộng hôm
10 tháng 6 vừa qua. Anh lặng lẽ bước xuống đứng sau lưng Võ Hồng Ly để em khỏi
cảm thấy cô đơn và hô “đả đảo Trung Cộng
xâm lược” với em.
Trước
nỗi bất hạnh khi đất nước có những cánh chim công nghiệp như Vi Thùy Linh, dân
tộc Việt còn may mắn có những chiếc cầu nối kết lòng yêu nước mà trái mìn CS
không giật sập được.
Trong
lúc những kẻ có học nịnh bợ, a dua theo giới cầm quyền vì chút bả lợi danh,
những người Việt yêu nước chơn chất như anh xe thồ không để họ tên kia sẽ giữ gìn
đất đai, biển đảo, mồ mả tổ tiên và lịch sử Việt Nam.
Trần
Trung Đạo
No comments:
Post a Comment