Wednesday, April 4, 2018

QUÊ HƯƠNG ĐỒNG LẦY


QUÊ HƯƠNG ĐỒNG LẦY
                                                                                          Ngô Quốc Sĩ
                Tình yêu quê hương là nét đặc trưng trong nền văn hóa Việt Nam. Dù phiêu bạt năm châu bốn bể, dân Việt vẫn luôn luôn gắn bó với đất mẹ như tổ ấm để nhớ về, thương về và sưởi ấm lòng mình. Nhưng buồn thay, khi đất mẹ biến thành quê hương đọa đày trong địa ngục đỏ,  thì lòng dân Việt quặn thắt, như vết thương  nhỏ máu trên vũng lầy mà Dương Thu Hương gọi là Thiên Đường Mù và Vũ Thư Hiên mô tả là Đêm Giữa Ban Ngày.

          Đặc biệt, Nguyễn Chí Thiện đã mô tả đầy đủ nhất và sống động nhất vũng lầy tang thương đó với những vần thơ đấy lệ máu, như thể tiếng khò khè của buồng phổi, tiếng thoi thóp của con tim và tiếng hô xung phong của người chiến sĩ văn hóa.
          Trước hết, ngục sĩ họ Nguyễn đã chia sẻ những mộng mơ tuyệt vời của trẻ Việt Nam khi mới tấp tễnh bước chân vào đời:
                   Ngày ấy tuy xa mà như còn đấy
                   Tuổi hai mươi tuổi bước vào đời
                   Hồn lộng cao gió thổi chơi vơi
                   Bốn phiá bao la chỉ thấy
                   Chân mây rộng mới tuyệt vời
          Nhưng tiếc thay, những mộng mơ tuổi trẻ đó đã bị huyễn hóa với ảo tưởng cộng sản, bị búa liềm đập vỡ cứa nát, biến thành máu lửa tang tóc:
                   Ngỡ cờ sao rực rỡ
                   Tô thắm màu xứ sở yêu thương
                   Có ngờ đâu giáo giở đã lên đuờng
                   Hung bạo phá bờ kim cổ
                   Tiếng mối giường rung đổ chuyển non sông
                   Mặt trời sự sống
                   Thổ ra từng vũng máu hồng..
          Những vũng máu hồng đó đã vương vãi khắp nơi.  Xã hội  băng hoại, đạo đức suy đồi:
                   Đạo lý tối cao ở chốn đồng lầy
                   Là lừa thầy phản bạn
                   Và tuyệt đối trung thành vô hạn
                   Với đảng với đoàn với lãnh tụ thiêng liêng
          Tự do hoàn toàn bị bóp chết. Nhất cử nhất động người dân phải theo chỉ thị của đảng, còn không thì mục xương trong tù:
                   Đảng bắt câm bắt nói bắt khóc bắt cười
                   Bắt đói bắt làm hé răng oán thán
                   Là tù ngục mục xương độc đoán
          Trong vũng lầy tăm tối với bạo lực cuờng quyền đó, con người đã biến chất, mất nhân tính, hạ xuống ngang tầm cầm thú:
                   Đồng lầy mỏi mệt
                   Lặng câm lũ kiến đi về
                   Ôi cuộc đời hay một cơn mê
                   Mà người ngựa trâu bò giống nhau đến thế?
          Chủ trương muôn thuở của cộng sản là sử dụng bao lực để bịt miệng người dân, bóp chết tiếng nói của sự thật, hầu che dấu tội ác tày trời của chúng:
                   Nó dùng máu hãm những giòng nước mắt
                   Vắt những giọt mồ hôi
                   Bịt tiếng người câm biệt
                   Mong bốn phương lặng ngắt giữa cơ hàn
          Bị bóp cổ bịt miệng, người dân đã kêu cứu, nhưng hình như tiếng kêu bị tắc nghẽn trong cổ họng, không thấu tới đất trời!            
                   Tôi muốn kêu to trong câm lặng đen dày
                   Cho nhân loại trăm miền nghe thấy
                   Ồ ạt về đây
                   Lấp hộ đồng lầy
                   Diệt bầy muỗi độc
                   Ngày đêm phá hủy hồng cầu
                   Nhưng giữa bùn sâu ngập cổ ngập đầu
                   Tiếng kêu cứu khò khè trong cuống họng.
          Nếu hỏi  đâu là nguyên nhân của đày đọa thống khổ, thì xin nghe nhà thơ trần tình, chính vì bọn con hoang tha hóa, đã rước chủ thuyết cộng sản ngoại lai phi nhân về nhuộm đỏ dân tộc:
                   Học thuyết Mác một linh hồn u ám
                   Không gốc rễ gì trên mảnh đất ông cha
                   Mấy chục năm phá nước phá nhà
                   Đã tới lúc lũ tông đồ phải lôi ra pháp trường tất cả.
          Lũ tông đồ là ai? Nào còn ai ngoài tên dâm tặc Hồ Chí Minh và bọn lãnh đạo đàn em đao phủ, với nón tai bèo dép râu:
                   Hang Pác Bó biến thành hang ác thú
                   Bác Hồ già hóa dạng bác hồ ly
                   Đôi dép lốp nặng bằng trăm đôi dép sắt
                   Bộ kaki vàng vàng như mắt dân đen
          Nói chung, nguyên nhân của khổ đau là đảng, khí cụ đàn áp và cướp bóc, cổ máy giết người gồm những con người máy khổng lồ không tim không óc:
                   Đảng lùa đi tan tác thương vong
                   Mái ngói mái tranh lệ thảm ròng ròng
                   Nhỏ xuống bốc hơi trong lòng vạc bỏng..
                   Lưỡi thép nền chuyên chính tung tăng
          Điều đáng nói là Nguyễn Chí Thiện và dân Việt đã kiên gan chịu đựng khổ đau, vượt qua thử thách để sống còn:
                   Chúng tôi tuy chìm ngập giữa bùn trơn
                   Song sức sống con người hơn tất cả
                   Trước sau sẽ vùng lên quật ngã
                   Lũ qủy yêu xuống tận đáy đồng lầy
                   Huyệt chôn vùi thu nhục nhã là đây
                   Hè xuân sẽ huy hoàng đứng dậy
          Cần ghi nhận rằng, đấu tranh nhân quyền bất bạo động đang  là xu thế của thời đại. Nhưng theo Nguyễn Chí Thiện, cộng sản mang bản chất sắt máu với chủ trương “giết giết nữa bàn tay không ngưng nghỉ” thì  đấu tranh nhân quyền bất bạo động không đủ. Cần có sức mạnh vũ trang mới đập tan được guồng máy bạo quyền:
                   Nếu tất cả những tâm hồn rên xiết
                   Không cúi đầu cam chịu sống đau thương
                   Nếu chúng ta quyết định một con đường
                   Con đường máu con đường giải thoát..
          Con đường giải thoát phải là con đường máu, con đường hy sinh. Nợ máu phải trả bằng máu, bởi lẽ máu sẻ nở thành hoa:
                   Nếu chúng ta đồng tâm tất cả
                   Lấy máu đào tươi thắm tưới cho hoa
                   Máu ươm hoa hoa mái chan hòa
                   Hoa sẽ nở muôn nhà muôn vạn đoá
          Cảm thức hoa máu đã thúc đẩy dân Việt đứng lên như Kinh Kha vung kiếm diệt thù:
                   Dù có phải tan xương thịt nát
                   Trong lửa thiêng trừng phạt bọn gian ma
                   Dù chết chưa trông thấy nở mùa hoa
                   Thì cũng sống cuộc đời không nhục nhã
                   Thì cũng sống cuộc đời oanh liệt đã!
          Với quyết tâm hy sinh cho đại nghĩa, dù không thành công cũng thành nhân, Nguyễn Chí Thiện đã tin tưởng mãnh liệt vào một ngày chiến thắng vinh quang.  Sậy lau sẽ thiêu rụi tàn hung, quét sạch bùn nhơ chốn đồng lầy:
                   Rồi đây
                   Khi đất trời gió nổi
                   Tàn hung ơi, bão lữa,  trốn vào đâu, bám vào đâu?..
                   Chính đám sậy lau
                   Sẽ thiếu tất lũ bay thành tro xám..
          Lời tiên tri của Nguyễn Chí Thiện đang biến thành hiện thực, với những sức bật từ giới trẻ yêu nước như, với tiếng nói khẳng khái của các nhà dân chủ và trí thức chân chính, cùng với  hàng hàng lớp lớp dân oan, giáo oan, nhất là đội ngũ những nguời cộng sản thức tỉnh, những người chiến sĩ Tháng Tám.. Lửa đã châm ngòi. Cơn bão lửa đang bừng khởi..
                  

No comments:

Post a Comment