Bài thơ của Anna Aklhmatova, một nữ sĩ người Nga được một nhạc
sĩ người Mỹ phổ nhạc, diễn tả cảm xúc khép lại cuộc chiến Việt Nam
WHERE IN THE END OF THE WORLD
This land, although
not my native land,
Will be remembered
forever.
And the sea’s lightly
iced,
Unsalty water.
The sand on the
bottom is whiter than chalk
The air is heady,
like wine,
And the rosy body of
the pines
Is naked in the
sunset hour
And the sunset itself
on such waves of ether
That I just can’t
comprehend
Whether it is the end
of the day,
the end of the world
Or the mystery of
mysteries in me again
Anna Akhmatova
TẬN
THẾ CHỐN NÀO
Đấy này không phải đất
tôi
Mà sao nhớ mãi bồi hồi
trong tim
Biển xanh đông đá nổi
chìm
Chừng như sóng nước
lim dim nhạt phèo
Đáy sâu trắng xóa một mầu
Gió lùa ngang mặt rượu bầu chưa vơi
Thông xanh hóa dạng hồng
tươi
Chiều vàng
rũ áo thân phơi ngại ngần
Hoàng hôn sóng vỗ tầng
xanh
Nào ai hiểu nỗi ngọn ngành thế nhân
Phải chăng phút cuối ngày vàng
Hay đây thế tận ngỡ ngàng ôi chao!
Biết đâu tột đỉnh nhiệm mầu
Trong tôi…
Anna Akhmatova
Ngô Đức
Diễm thoát dịch
No comments:
Post a Comment