ĐỪNG ĐEM BỐ VỀ
Con
ơi hãy lắng nghe lời Bố dặn,
Sau
khi mà Bố nhắm mắt xuôi tay,
Nhúm
tro tàn, hãy tạm để nơi đây,
Đừng
có vội đem ngay về chốn cũ.
Bố
chỉ sợ con nghe người ta dụ,
Theo
kết bè kết lũ để “thăm quê”,
Rồi
tiện tay mang tro Bố trở về,
Để
Bố lỗi lời thề khi bỏ xứ.
Nơi
cắt rốn, ai mà không thương nhớ,
Ai
không hề trăn trở bước lưu vong.
Nhưng
con ơi, phải nghĩ đến non sông,
Đang
đau đớn chờ mong ngày giải thoát.
Tháng
Tư đó, quê hương mình tan nát,
Bao
nhiêu người gạt nước mắt ra đi.
Lòng
dặn lòng, trong giây phút phân ly,
Còn
giặc Cộng, quyết thề không trở lại.
Lời
khấn nguyện, Bố hằng ghi nhớ mãi,
Và
dẫu lòng luôn khắc khoải xót xa,
Bố
quyết tâm không phản bội quê nhà,
Dù
khi đã hóa ra người thiên cổ.
Về
sao được khi quê cha đất tổ,
Còn
trong tay đám hổ báo sài lang
Đang
đê hèn làm nô lệ ngoại bang,
Nhưng
độc ác hung tàn cùng dân Việt.
Làm
sao Bố yên tâm dù đã chết,
Khi
dân Nam vẫn rên siết trong tù,
Từ
học trò, tu sĩ đến nông phu,
Chỉ
vì “tội” chống kẻ thù xâm lược.
Vong
hồn Bố làm sao siêu thoát được,
Khi
đau lòng nhìn đất nước thân yêu,
Bỗng
trở nên, trong một sớm một chiều,
Nơi
sản xuất rặt những điều tồi tệ.
Xã
hội đã suy đồi từ gốc rễ,
Già
lưu manh, đến trẻ cũng lưu manh,
Người
với nhau chỉ lừa đảo tranh giành,
Cả
đất nước biến thành hang trộm cướp.
Dù
kẻ khác về ăn chơi nườm nượp,
Nhưng
mình không làm thế được, con ơi.
Nhìn
khắp nơi tội ác vẫn ngập trời,
Ai
là kẻ không bồi hồi phẫn chí.
Làm
sao mà an nghỉ,
Khi
mộ phần bao chiến sĩ miền Nam
Bị
bọn cầm quyền độc ác gian tham,
Muốn
cướp đất, đã san thành bình địa.
Nỗi
đau càng thấm thía,
Khi
thấy người chạy mất vía năm nao,
Nay
trở về thật diêm dúa bảnh bao,
Cùng
nhăn nhở, ồn ào nâng chén cạn.
Làm
sao mà thanh thản,
Khi
phải nhìn đứa bạn ngày xưa,
Nạng
gỗ mòn, ống quần rỗng đong đưa,
Khay
vé số dầm nắng mưa kiếm sống.
Làm
sao không tuyệt vọng,
Khi
chung quanh tràn ngập bóng quân thù,
Ngoan
ngoãn tuân theo lệnh của Tàu phù,
Hung
hăng gác căn nhà tù vĩ đại.
Làm
sao không tê tái,
Khi
dân mình cứ mãi gánh khổ đau.
Và
dù cho ở tận đáy mộ sâu,
Người
chết cũng phải gục đầu than khóc.
Chỉ
đem Bố trở về khi dân tộc
Có
nhân quyền và độc lập tự do,
Người
người đều được áo ấm cơm no,
Không
còn bị loài Cộng nô thống trị.
Con
hãy nhớ những lời này thật kỹ:
Bao
lâu bầy Cộng phỉ vẫn thong dong,
Gót
chân Tàu còn giẫm nát non sông,
Thì
mình vẫn quyết một lòng son sắt.
Con
ơi nếu Trời xanh kia quá quắt,
Bắt
dân mình vĩnh viễn mất quê hương,
Thì
chút tro tàn của kiếp tha phương,
Đổ
giùm Bố, đừng tiếc thương giữ lại.
Mộng
cứu nước bao năm rồi chưa toại,
Lối
quay về, ngàn quan ải cách ngăn.
Trong
đêm đen, đôi khóe mắt nhọc nhằn,
Nỗi
đau đớn thầm lăn trên má lạnh.
Trần
Văn Lương
No comments:
Post a Comment