Saturday, November 18, 2017

ĐẰNG PHƯƠNG NGUYỄN NGỌC HUY
HỒN VIỆT CÒN SỐNG MÃI SỬ XANH
                                                Ngô Quốc Sĩ
          Nguyễn Ngọc Huy  sinh tại Chợ Lớn,  nhưng quê chánh thuộc làng Mỹ Lộc, quận Tân Uyên, tỉnh Biên Hòa. Nguyễn Ngoc Huy đuợc biết tới như một nhà chính trị gia lỗi lạc, với bằng Tiến Sĩ Chánh Trị Học, Trường Đại Học Luật Khoa và Khoa Học Kinh Tế, Viện Đại Học Paris, đã từng  làmTổng Thơ Ký Phong Trào Quốc Gia Cấp Tiến, rồi cùng một số đồng chí đảng viên Đại Việt Quốc Dân Đảng Xứ Bộ Miền Nam thành lập đảng Tân Đại Việt và giữ vai trò thủ lãnh.

          Ông là giáo sư nổi tiếng  tại  Học Viện Quốc Gia Hành Chánh, tại Viện Đại Học Cần Thơ, Trường Đại Học Sư Phạm, Viện Đại Học Sài Gòn, Viện Đại Học Huế, Đà Lạt, Vạn Hạnh, Minh Đức, MinhTrí...Đồng thời, giảng viên ở:Trường Cao Đẳng Quốc Phòng và Trường Đại Học Chiến Tranh Chánh trị

          Tại Hoa Kỳ, ông là Phụ Khảo tại Trường Đại Học Luật Khoa Harvard
          Ngoài sự nghiệp chính trị và giáo dục, ông còn đuợc nhắc tới như một nhà thơ với tập thơ Hồn Việt mà bài thơ nổi tiếng trở thành bất hủ là bài Anh Hùng Vô Danh.

          Thi tập “Hồn Việt” được xuất bản lần đầu năm 1950 tại Paris, cách đây 61 năm, với bút hiệu Đằng Phương. Một cách tổng quát, tập thơ Hồn Việt của Đằng Phương Nguyễn Ngọc Huy là một thi tập chính khí ca, hầu hết nói về non sông đất nước, anh hùng nghĩa sĩ, các thanh niên với bầu máu nóng lên đường tranh đấu cho độc lập của tổ quốc.
          Đây là hình ảnh các chiến sĩ chống ngoại xâm từ phương Bắc:

                Bến Chương Dương, Quang Khải giết                      quân thù,
                 Cửa Hàm Tử, Chiêu Văn Vương phá                         địch.
                 Trận Tây Kiết, Toa Đô tìm cái chết,
                 Lục Thủy Đầu, Văn Hổ khiếp uy danh,
                 Bạch Đằng Giang vang dậy khúc quân                      hành...
                Còn gì oanh liệt hơn những chiến thắng lẫy lừng của Hưng Đạo đánh tan quân Thát Đát, Quang Trung phơi thây giặc Thanh tại Đống Đa:

                   Ngày Hưng Đạo đánh tan quân Thát                           Đát.
                   Ta đã thấy dưới trời xuân man mác
                   Binh Quang Trung ồ ạt phá quân                                 Thanh
                   Gò Đống Đa xương thịt chất lên thành
                   Nước ta nghẹn cuốn thây loài tàn                                  bạo...
          Hiên ngang chống giặc Tàu, dân Việt cũng kiên cường chống thực dân Pháp tiêu biểu như  chiến sĩ Nguyễn Thái Học và các đồng chí Viêt Nam Quốc Dân Đảng:
                   Họ thản nhiên lần lượt bước lên đài
                   Và dõng dạc buông tiếng hô hùng                               dũng:
                   “Việt Nam muôn năm!” Một đầu rơi                             rụng.
                   “Việt Nam muôn năm!” Người kế tiến                            lên.
                   Và Tử thần kính cẩn đứng ghi tên
                   Những liệt sĩ vào bia người tuẫn quốc.
       Chống ngoại tặc, Đằng Phương- Nguyễn Ngoc Huy cũng đã biểu tỏ tinh thần chống nội thù là cộng sản Việt Nam đã gieo rắc bao oan khiên lên đầu dân Việt:
                 Khói lửa ngày nay đã lặng rồi
                   Nhưng niềm đau khổ vẫn chưa nguôi:
                   Oán hờn ngùn ngụt đầy sông núi
                   Đè nặng tâm tư của mọi người.
          Vời chiêu bài “giải phóng”, cộng sản Bắc Việt đã xâm chiếm miền Nam, giết chết tư do, dẫm nát hạnh phúc của dân Việt:
                   Tất cả miền Nam đã vỡ tan,
                   Bao nhiêu cơ nghiệp đã suy tàn,
                   Bao nhiêu gia quyến nay phân tán
                   Bao kẻ tù đày hoặc chết oan?
                   Mới biết hòa bình gây khổ đau
                   Cũng như chinh chiến kém gì đâu!
          Trước cảnh đất nước tang tóc, Đằng Phương đã tiên đoán một ngày cơn bão lửa cách mạng dân chủ sẽ bừng khởi. Đó là ngày tan tác của thù trong giặc ngoài, và là ngày chiến thắng vinh quang của dân Việt:
              Khói lửa rồi đây bốc ngụt trời
                   Gió tên mưa đạn dậy đôi nơi.

                   Lòng ta đã thoáng nghe văng vẳng
                   Tiếng khải hoàn ca dậy phố phường!
       Trong tiếng hoan ca đó, dân Việt không bao giờ quên các anh hùng hào kiệt mà tên tuổi đã được ghi vào sử xanh như Lê Lợi Hưng Đạo Quang Trung, Nguyễn Thái Học, Phạm Hồng Thái cũng như ngũ tướng Hưng- Nam -Hai –Phú- Vỹ..Nhưng bên cạnh những anh hùng tên tuổi đó, biết bao chiến sĩ đã nhắm mắt trong âm thầm, không được biết tên, không được vinh danh, nhưng lại đáng được kính nhớ như những anh hùng vô danh:
                    Họ là những anh hùng không tên tuổi
                   Sống âm thầm trong bóng tối mông                            mênh
                   Không bao giờ được hưởng ánh                                    quang  vinh,
                   Nhưng can đảm và tận tình giúp nước.
          Tuy không tên tuổi, họ đã có công khai phá, biến đất cát hoang vu thành giang sơn trù  phú:
                   Họ là kẻ tự nghìn muôn thuở trước
                   Đã phá rừng, xẻ núi, lấp đồng sâu
                   Và làm cho những đất cát hoang vu
                   Biến thành một giải san hà gấm vóc.
          Họ cũng đã đem xương máu thực hiện cuộc Nam tiến, mở mang bờ cõi, tô điểm giang sơn gấm vóc:
                   Họ là kẻ không nài đường hiểm hóc,
                   Không ngại xa, hăng hái vượt trùng                               sơn
                   Để âm thầm chuẩn bị giữa cô đơn
                   Cuộc Nam Tiến mở giang sơn lớn rộng

          Nhất là họ đã hy sinh xương máu để bảo vệ tự do là niềm khát vọng chính đáng nhất của dân tộc khi quê hương chìm vào khói lửa:
                   Họ là kẻ khi quê hương chuyển động
                   Dưới gót giày của những kẻ xâm lăng
                   Đã xông vào khói lửa quyết liều thân
                   Để bảo vệ Tự Do cho Tổ Quốc
 ..
                   Trong chiến đấu, không nài muôn khó                        nhọc,
                   Cười hiểm nguy, bất chấp nỗi gian                                  nan,
                   Người thất cơ đành thịt nát xương tan
                   Những kẻ sống lòng son không biến                             chuyển.
          Đáng cảm phuc nhất là khi đã trả xong nợ nước, người chiến sĩ không màng lợi danh, gác kiếm về sống ẩn dật nơi thôn dã, theo gương Phù Đỗng, sau khi phá tan giặc Ân, đã cởi áo giáp bỏ lại, cưỡi ngựa bay về Trời:
                   Và đến lúc nước nhà vui thoát hiểm,
                   Quyết khước từ lợi lộc với vinh hoa,
                   Họ buông gươm quay lại chốn quê                                nhà
                    Để sống lại cuộc đời trong bóng tối.

          Họ sống ân thầm trong bóng tối, nhưng linh hồn và thịt xương họ đã thấm vào đất mẹ, tạo nên hồn Việt và dòng sống Việt
                    Nhưng máu họ đã len vào mạch đất,
                   Thịt cùng xương trộn lẫn với non                                    sông.
                   Và anh hồn chung với tấm tinh trung
                   Đã hòa hợp làm linh hồn giống Việt.

           Thế là nguời chiến sĩ vô danh sẽ mãi chiếu sáng dòng sử Việt oai hùng như Ngô Minh Hằng đã cùng với Đằng Phương  đã tuyên dương:
                    Anh hy sinh thế vì dân, nước
                   Tôi biết ơn và thương tiếc anh
                   Anh, đã Anh Hùng dân tộc Việt
                   Cho dù hoang mộ có VÔ DANH !


                  


No comments:

Post a Comment