TIỄN NHAU MÙA ĐÔNG
Ơ kìa hình như đã lập Đông
Lưng trời tuyết trắng nở đầy bông,
Một chút thoáng buồn nghe trở lạnh...
Nhàn nhạt em phai chút má hồng.
Một chút mà lòng mãi vấn vương,
Một bước em qua bấy đoạn đường,
Ảo ảnh chập chùng... Đông gợi nhớ
Nhớ lối mòn, nẻo cũ mù sương.
Thu đã qua rồi sao vẫn thương,
Lá vàng gieo, xoá lối thiên đường...
Em đi lặng lẽ trông buồn lắm,
Một cánh buồm thăm thẳm đại dương.
Từ ấy, chừ đây đã mấy Đông,
Ơ kìa má trắng, ôi môi hồng,
Đông đầu, thấm lạnh thương thương mãi...
Bông tuyết... nao nao cả cõi lòng.
Chẳng thà anh chết anh không tiếc,
Tiếc để khói mù vương mắt biếc
Trong một ngày tiễn biệt nước non,
Tóc buông theo gió bay biền biệt.
Ta tiễn người đi... Ta tiễn nhau.
Ôi, đau lòng những buổi Đông đầu...
Trăm năm muốn giữ mà không được,
Đông đến đây rồi! Em ở đâu?!
Nhớ em... ta bắt từng bông tuyết
Tay mở ra rồi... Tuyết ở đâu?!...
Văn Nguyên Dưỡng
Lập Đông 2017
Lưng trời tuyết trắng nở đầy bông,
Một chút thoáng buồn nghe trở lạnh...
Nhàn nhạt em phai chút má hồng.
Một chút mà lòng mãi vấn vương,
Một bước em qua bấy đoạn đường,
Ảo ảnh chập chùng... Đông gợi nhớ
Nhớ lối mòn, nẻo cũ mù sương.
Thu đã qua rồi sao vẫn thương,
Lá vàng gieo, xoá lối thiên đường...
Em đi lặng lẽ trông buồn lắm,
Một cánh buồm thăm thẳm đại dương.
Từ ấy, chừ đây đã mấy Đông,
Ơ kìa má trắng, ôi môi hồng,
Đông đầu, thấm lạnh thương thương mãi...
Bông tuyết... nao nao cả cõi lòng.
Chẳng thà anh chết anh không tiếc,
Tiếc để khói mù vương mắt biếc
Trong một ngày tiễn biệt nước non,
Tóc buông theo gió bay biền biệt.
Ta tiễn người đi... Ta tiễn nhau.
Ôi, đau lòng những buổi Đông đầu...
Trăm năm muốn giữ mà không được,
Đông đến đây rồi! Em ở đâu?!
Nhớ em... ta bắt từng bông tuyết
Tay mở ra rồi... Tuyết ở đâu?!...
Văn Nguyên Dưỡng
Lập Đông 2017
No comments:
Post a Comment