RỒI SẼ MỘT NGÀY
Tôi rất sợ
rồi sẽ một ngày
hình Mao Trạch Đông rất to
đóng khung thật đẹp
treo ở nơi trang trọng nhất trong nhà
Những lá cờ
nền đỏ, 5 ngôi sao vàng
một lớn, bốn nhỏ
phần phật tung bay khắp phố
Những con đường
Trần Hưng Đạo, Nguyễn Huệ, Lê Lợi, Trưng Vương
gợi những trang sử hào hùng,
bất khuất
thay bằng những cái tên Tàu lạ hoắc.
Tôi rất sợ
rồi sẽ một ngày
cầm trong tay
tấm Chứng Minh Nhân Dân
tên của mình được phiên âm
đọc lên như người nói ngọng
Những đứa trẻ Việt Nam đến trường
xì xồ tiếng Quảng Đông,
Quan Thoại
đọc Ngũ Kinh,
Tứ Thư
Truyện Kiều của Nguyễn Du
vứt vào sọt rác
Và tôi cũng rất sợ
rồi sẽ một ngày
trên bản đồ thế giới
mảnh đất hình chữ S
với cái tên
Việt Nam thân
thiết
thành Khu Tự Trị Ngoại Biên (1)
không còn nằm trong
Liên Hiệp Quốc
vì đã mất tư cách thành viên
Tuổi trẻ Việt Nam
trong cơn tủi nhục, hận thù, cuồng nộ
sẽ đào mồ cuốc mả Nguyễn Văn Linh,
Phạm Văn Đồng
phanh thây Đỗ Mười (2)
bằm nát thi
thể Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang,
Nguyễn Tấn Dũng
đổ vào hố xí
Nhưng có làm được việc ấy cũng quá trễ
không thể lật ngược thế cờ
dân tộc Việt Nam vĩnh viễn mất tự do
vĩnh viễn làm nô lệ
Hỡi tất cả 90 triệu người Việt Nam!
Hỡi toàn thể cộng đồng người Việt hải ngoại!
không còn là chuyện viển vông
cái ngày đáng sợ ấy
đang sờ sờ trước mắt
bằng Hội Nghị Thành Đô
(3)
Đảng Cộng Sản đã cam
tâm bán nước
Ngay bây giờ
Chúng ta hãy noi gương người Miến Điện (4)
cùng cất tiếng nói
đồng loạt đứng lên
đất nước đang thậm chí nguy
nan
nếu cứ “lửng lơ con cá vàng”
cái ngày đáng sợ ấy …
Sẽ đến
Một thầy giáo dậy Văn yêu nước
LHD
No comments:
Post a Comment