CÂU
KHÔNG
Ngô
Đức Diễm
Mình câu ta giữa trần đời
Không dây không lưỡi không mồi hỡi em (1)
Nhấp mình ta vướng tơ duyên
Nghênh ngang mấy thuở bỗng nhiên đại khờ
Không mồi, ta vẫn ngất ngơ
Không cần, em với tay thừa ngàn khơi
Không dây, trói chặt cõi người
Câu không vẫn có, lạ đời hả em?
Mình câu ta dưới sương đêm
Không trăng con nước vẫn lên ngọn triều
Buông chèo thuyền vướng dây neo
Dọc ngang mấy thuở một chiều chôn chân
Chèo khua sóng nước tần ngần
Với trời, đất lở trôi phăng bến bờ
Hỏi em neo đã yên chưa
Không trăng không bến nhiều mưa cũng đành
(1)Thơ Nguyễn Duy
No comments:
Post a Comment