TRẦN VÀNG SAO
NHÁT BÚA TẠ BỔ XUỐNG
ĐẦU CHẾ ĐỘ
Ngô Quốc Sĩ
Tâm thức tỉnh ngộ và
phản kháng càng ngày càng đậm nét trong thi ca qua những vần điệu uất ức phẫn nộ
của Bùi Minh Quốc, Phan Huy, Trương Chi, Nguyễn Trầm Nguyễn…Đồng hành trong
dòng thơ phản kháng đó, phải kể tới Trần Vàng Sao, một nhà thơ lão thành vừa ra
đi ngày 9 tháng 5 vừa qua tại Huế, để lại nhiều tiếc thương ngậm ngùi.
.
Là một sinh viên tranh đấu, một nhà giáo
theo cộng sản, cùng nhóm Ngô Kha, Hoàng Phủ Ngọc Tường Nguyễn Đắc Xuân tại Huế, nhưng khi
ra Bắc an dưỡng năm 1970, ông đã thất vọng ê chề khi nhìn thấy bộ mặt thật của
chế độ. Ông viết nhật ký bày tỏ nỗi lòng bất mãn, khiến ông bị bắt, đấu tố và
cô lập đến nỗi cảm thấy mình bị đối xử như “một
con vật, một con chó”...
Phải nói ngay rằng, Trần Vàng Sao,
cũng như nhiều người trẻ khác, có lòng yêu nước thiết tha, nhưng đã lầm đường
theo cộng sản chỉ vì bị tuyên truyền phỉnh gạt và đầu độc. Khi nhận ra mình đã
lầm, đa số đành im lặng, có thể vì qúa đau khổ, không nói nên lời, hay sợ bị trả
thù. Trần Vàng Sao trái lại, đã can đảm nói lên nỗi uất ức khi nhận chân được bản
chất phản bội của cộng sản. Ông đã khai chiến bằng những đòn mạnh mẽ như sấm sét:
Tau chưởi thẳng vào mặt bây
không bóng không gió
không chó không mèo
mười hai nhánh họ bây
đem lư hương bát nước
giường thờ chiếu trải
sắp hàng một dãy ra đây
đặng nghe tau chưởi
Không phải ông chỉ chửi thẳng vào
mặt những tên cộng sản đang ngự trị tại Hà Nộ, mà phải lôi hết dòng dõi tông đường,
kể cả những tên đang rữa nát dưới đáy mộ ra mà chửi:
tau chưởi cho tiền đời dĩ lai bây mất nòi mất giống
hết nối dõi tông đường
tau chưởi cho mồ mả bây
sập nắp
tau chưởi cho bây có
chết chưa liệm ruồi bu kiến đậu
Lý do ông nặng lời như thế, chỉ vì ông
là người yêu nước, đã đem tuổi trẻ dâng hiến cho non sông, nhưng đã bị chế độ
phản bội, không phải chỉ phản bội cá nhân ông, mà phản bội cả một dân tộc.
Khi còn sống tại Huế, lầm đường theo cộng
sản, ông cũng đã bày tỏ lòng yêu nước thiết tha trong làn gió mát, trên ngọn cỏ
may, hoà với tiếng chim ríu rít:
Tôi yêu đất nước này như thế
Mỗi buổi mai
Bầy chim sẻ ngoài sân
Gió mát và trong
Đường đi đầy cỏ may và muộng chuộng
Yêu đất Việt trong lành.
Yêu dân Việt hài hòa . Nhưng hoàn cảnh chiến
tranh đã đưa dân tộc vào cuộc sống đắng cay.
Tôi
yêu đất nước này cay đắng
Những năm dài thắp đuốc
đi đêm
Quen thân rồi không ai
còn nhớ tên
Dĩ vãng đè trên lưng
thấm nặng
Thời chiến, dân Việt đã trải qua nhiều bất hạnh, tiêu biểu là những bà mẹ già phải vất
vả ngược xuôi để nuôi con thơ dại. Hình ảnh con cò mà đi ăn đêm trong ca dao đã được
vẽ lại với những nét thật gợi cảm:
Từng cọng rau hột muối
Vui sao khi con bữa đói
bữa no
Mẹ thương con nên cách
trở sông đò
Hàng gánh nặng phải qua
cầu xuống dốc
Đêm nào mẹ cũng khóc
Đêm nào mẹ cũng khấn
thầm
Mong con khôn lớn cất
mặt với đời
Đáng nói nhất là tuy phải sống lầm than, dân Việt
vẫn luôn tự hào về lịch sử hào hùng của dân tộc, với mẹ Âu Cơ, với Thiên Vương
Phù Đỗng:
Bốn ngàn năm nằm gai
nếm mật
Một tấc lòng cũng trứng
Âu Cơ
Một tiếng nói cũng đầy
hồn Thánh Gióng.
Yêu nước
như thế, nên nhà thơ đã cảm thấy đau lòng trước cảnh người Bắc kẻ Nam, gà cùng
một mẹ mà nhìn nhau xa lạ:
Cùng sống chung trên đất
Cùng nỗi đau chia cắt
Bắc Nam
Cùng có chung tên gọi
Việt Nam
Mang vết thương chảy
máu ngoài tim
Cùng nhức nhối với
người chết oan ức
Có khi lòng yêu nước đã tuôn thành lệ
nóng . Tác giả đã khóc cho quê hương khổ đau:
Tôi bước đi
Mưa mỗi lúc mỗi to,
Sao hôm nay lòng thấy
chật
Như buổi sáng mùa đông
chưa thấy mặt trời mọc
Con sông dài nằm nhớ
những chặng rừng đi qua
Từ nổi đau chiến tranh, nhà
thơ đã mong ước một ngày 2 miền đất nước thống nhất để con Việt nắm tay nhau:
Tôi
yêu đất nước này chân thật
Như yêu căn nhà nhỏ có
mẹ của tôi
Như yêu em nụ hôn ngọt
trên môi
Và yêu tôi đã biết làm
người
Cứ trông đất nước mình
thống nhất.
Nhưng oái oăm thay! Khi đất nước thống
nhất lại là khi toàn cõi Việt Nam bị đóng
đinh vào khổ giá búa liềm. Tác giả đã lầm, đã vỡ
mộng và mọi hy vọng đã tắt lịm. Cộng sản
đã hiện nguyên hình là con thú với bản chất dối trá và bạo lực. Với con mắt thức
tỉnh, Trần Vàng Sao đã vạch trần bản chất cầm thú của cộng sản:
bây
ỉ thế ỉ thần
cậy
nhà cao cửa rộng
cậy
tiền rương bạc đống
bây
ăn tai nói ngược
ăn
hô nói thừa
đòn
xóc nhọn hai đầu
ngậm
máu phun người..
bây
sâu độc thiểm phước
bây
thủ đoạn gian manh
Trong khi bọn con
hoang xây ngai vàng đao phủ, thì tác giả cũng như toàn thể dân Việt đã phải kéo
lê cuộc sống trong đói nghèo khố rách áo ôm,
tau đầu tắt mặt tối
đổ mồ hôi sôi nước mắt
vẫn đồng không trự nõ có
suốt cả đời ăn tro mò trú
suốt cả đời khố chuối Trần Minh
Nhất là dân Việt lại còn bị bịt miệng
như những con chó câm, không dám lên tiếng kêu than:
kêu trời không thấu
tau phải câm miệng hến
không được nói
không được la hét
nghĩ có tức không
Hẳn là phải tức. Tức thì phải chửi. Nhưng tức
đến nghẹn họng, chửi cũng không ra lời, bởi lẽ tội ác cộng sản qúa lớn và sức
người có hạn:
tau tức quá rồi
tau chịu không nổi
tau nghẹn cuống họng
tau lộn ruột lộn gan
Thôi! để kết,
xin chia sẻ với người đã khuất rằng, hãy chửi cho hả dạ, để giải tỏa uất ức. Nhưng
hơn thế, cần làm một cái gì cụ thể, tích cực hơn và hữu hiệu hơn, để đẩy lui cộng
sản vào tử huyệt. Khi đó, không còn cần phải chửi nữa, mà toàn dân vỗ tay reo mừng,
ca bài ca chiến thắng..
No comments:
Post a Comment