ĐỨA CON HOANG ĐÀNG
Thà nó
đánh ta, ta không đau
Thà nó chửi ta, ta không tức
Thà nó cướp của ta, ta xem như đã mất
Thà nó giết ta, chết một đời là hết
Nhưng nó bảo ta "Đứa con hoang đàng"
"Nay
trở về nhà sau ngày tháng đi hoang"
Ôi nhục nhã làm sao!
Nó xem ta
như con của nó
Chỉ biết cúi đầu nghe bố dạy, nghe
con!
Ôi Văn Hiến nghìn năm, Lạc Hồng anh dũng
Trải bốn ngàn năm
Gìn giữ giang sơn bất khuất kiên cường
Dựngtrời Nam hùng cứ một phương
Một tấc đất thắm đậm tình xương máu
Giờ này đây cúi đầu nghe giặc dạy bảo
Hãy ngoan
lên chớ bướng bĩnh, nghe con!
Đẹp mặt chưa, lũ Ba Đình tôi tớ!
Một đời khom lưng thờ phụng Nga Tàu
Để dân tình khốn khổ lòng đau
Để giặc khinh thường, chửi thằng con lưu địa
"Thằngcon hoang đàng" nhục nhã quá người ơi!
Phan Ngọc Quế
No comments:
Post a Comment