Sunday, April 9, 2017

LỬA HẬN ĐANG BỪNG CHÁY

LỬA HẬN ĐANG BỪNG CHÁY
                                                        Ngô Quốc Sĩ
            Ngày 30 tháng 4, ngày tự do bị bức tử, không những là mối hận trong lòng d ânViệt , mà còn là vết chém trên lưng nhiều người cộng sản thức tỉnh với nỗi lòng ray rứt hối hận đã lầm đường lạc lối.
Nỗi uất hận như vết chém oan nghiệt đó đã trào tuôn thành thi ca, mà mỗi lần Tháng Tư về, lại ngân lên những vần điệu xé lòng người Việt bốn phương.

          Trước hết, hãy nghe Vĩnh Liêm bày tỏ nỗi niềm đau xót  của dân Việt  khi bỏ nước ra đi, như thể cắt đứt dòng sữa mẹ:
                Chuyện bi thảm của Miền Nam bức tử,
                Là chuyện buồn của lịch sử sang trang.
                Là niềm đau uất hận đã dâng tràn,
                Là ly cách muôn đời dòng sữa Mẹ.
  1.           Nhưng theo Vĩnh Liêm, ra đi không phải là vĩnh biệt, mà để tìm lối quay về giải cứu quê hương. Lối về đã mở và giờ lịch sử đã điểm:

                Ngày Quốc Hận năm nay, ai thức ngủ?
                Ai thành tâm thắp sáng một niềm tin?
                Ai lo toan cho hạnh phúc dân mình?
                Hãy đứng dậy cùng đi làm lịch sử!

                Giờ đã điểm, ta không còn do dự,
                Lịch sử nào cũng có lúc sang trang.
                Là anh hùng nên dõng dạc, hiên ngang,
                Viết trang sử, tạo nên thời thế mới.
          Ngọc Bội não nùng hơn với những lời thơ chua xót như cung đàn bạc mệnh, với ngọn bút trào tuôn máu lệ:
                   Khúc bạc mệnh đàn đã trả xong?
                   Mà bao đau đớn chất trong lòng.
                   Vết thương còn thấm trên trang giấy
                   Ngọn bút chưa ngừng máu chảy tuôn!

                   Bao tháng năm qua đời nghiệt ngã
                   Nỗi nhà tan tác mất quê hương.
                   Oan khiên đổ xuống bao oan khuất
                   Giặc đỏ lộng hành gieo thảm thương.
          Bút Trẻ với lời thơ ví von, nhưng cũng rất thấm thía mỉa mai, giăng trải nỗi nhục quê hương như cái tang chung của toàn dân Việt:
                Tháng tư đen như mực… Tầu
                 vấy lên cả nước… một mầu tang chung
                 Tháng tư đen như mặt… Hồ
                 Dân Ta ngồi…rửa nỗi nhơ ngàn đời..
                Tháng tư đen như…đảng tà
                đỉnh cao ngu tối, chuyên“chà đồ Nhôm”
                Tháng tư đen, xã hội đen
                bạo quyền…cướp trắng , dân hèn…                            trắng tay
          Nhà thơ đàn anh Ngô Đình Chương, mỗi lần tháng Tư về lại cảm thấy ray rứt, tưởng nhớ quê hương mà lòng ngậm ngùi cô đơn thiếu người tri kỷ:
                Rời bỏ quê hương đến nước ngoài,
                Nỗi lòng ray rứt biết chăng ai?
                Cây đa mường tượng càng thương tiếc,
                Bến nước hình dung vẫn ngậm ngùi.
                Ất Mão  nghìn đời sầu chẳng cạn,
                Mậu Thân  muôn thuở hận khôn vơi.
                Toàn dân ngắc ngoải vì chuyên chính,
                Biết ngỏ cùng ai lấy một lời ????
          Đặc biệt, Ngô Minh Hằng được gọi là “người giữ lửa quê hương” cũng đã trải nỗi lòng tháng Tư với những lời thơ bất khuất, lên án cộng sản biến Việt nam thành lao tù:
                Tháng Tư rộng cửa lao tù
                Nước tôi từ đấy đau nhừ nỗi đau
                Trong tù, tù chết như mơ
                Ngoài tù, dân chết bên bờ biển đông
                Biển xanh pha đỏ máu hồng
                Rừng xanh lệ đỏ từng dòng mồ hôi !
                Tháng Tư ai biến nước tôi
                Thành lò hỏa ngục thiêu người tang                           thương!
          Từ niềm đau chất ngất của dân tộc, Ngô Minh  Hằng  đã thẳng thắn lên án  đảng cộng sản, chính là đảng cướp, nhẫn tâm cướp đoạt tài sản và quyền sống của dân Việt, còn hủy diệt cả nền văn hóa làm băng hoại xã hội:
               Anh thấy đó, đảng hiện thân: bọn cướp
               Cướp của dân đen nhà cửa ruộng vườn
               Cơm áo, tự do, nhân quyền, hạnh phúc
              Nhưng cõng Tàu vào, hiến đất quêhương 

               Gần bốn chục năm quê nay nhỏ lại
               Dân xác xơ vì đảng quá hung tàn
               Xã hội loạn cuồng, thiếu niên băng hoại
               Anh xem còn gì văn hóa Việt Nam ?!
          Thế rồi Ngô Minh Hằng đã hỏi thẳng những người “ bộ đội Cụ Hồ”, tại sao vẫn còn lưỡng lự, chưa dứt khoát từ bỏ thân phận công cụ của  đảng lừa đảng cướp:

              Hỡi quân đội, các anh từng chiến đấu
              Vượt Trường Sơn, anh đánh Mỹ ngày nào
              Mảnh đất quê hương xưa giành bằng máu
              Nay đảng dâng Tàu, anh để thế sao ???

               Anh để thế sao ? Lòng anh đau chứ ?
               ÐẢNG và QUÊ, anh phục vụ bên nào ?
               Tôi biết anh vẫn đắn đo, tư lự
               Dẫu thấy con thuyền Tổ Quốc hư hao ...
          Hỏi rồi khuyến cáo, Ngô Minh Hằng đã tha thiết mời gọi người bộ đội cộng sản quay về giải cứu quê hương:
                   Mấy chục năm dài hy sinh xương máu
                   Ðể bây giờ đảng bịp thế sao anh ?
                   Hãy đứng cùng dân trừ loài thảo khấu
                   Cứu quê hương đảng phá đã tan tành !
          Đồng cảm với Ngô Minh Hằng, từ quê nhà, Bùi Minh Quốc cũng đã tha thiết nhắn nhủ những nguời “chiến sĩ tháng Tám” đã lầm đường đem xương máu xây ngai vàng đao phủ, hãy mau quay về với dân tộc:
               Có lẽ nào? Có lẽ nào?
               Lịch sử lại như con thò lò trong ván bài                     qủy dữ
               Máu nhân dân tuôn chảy đúc ngai                               vàng?..
               Các anh đâu rồi, những người thángTám
               Chẳng nhẽ khoanh tay nhìn những trò                         bội phản
                   Dân tộc này bị vỡ nợ tự do?
          Câu hỏi “có lẽ nào ?” của Bùi Minh Quốc đã đuợc đáp ứng. Phan Huy, chàng “Bộ Đội Cụ Hồ” ngày nào hớn hở theo đoàn quân Bắc Việt vào xâm lăng miền Nam, nay đã tỉnh ngộ, nhận chân được nỗi bất hạnh  dân tộc do cộng sản gây nên:
                   Tội nghiệp cho dân Việt
                   Đày đoạ ngót trăm năm
                   Vẫn nô dịch lầm than
                   Vẫn nghèo nàn u tối
          Từ nhận thức nỗi khổ dân tộc, Phan Huy đã khẳng định nguyên nhân gây thảm hoạ chính là đảng cộng sản dối trá lừa phỉnh:  

                 Tôi uất hận cho đảng mình láo khoét
                 Lùa dân vào một cuộc chiến tổn hao
                 Phung phí máu xương bộ đội, đồng bào
                 Để phục vụ cho quan thầy quốc tế.
                 Từ đó đảng hiện nguyên hình đồ tể
                 Vung búa liềm đập nát cả quê hương
          Thế rồi chàng “bộ đội cụ Hồ” đã chỗi dậy, đứng lên, quay mũi súng, sát cánh vối dân tộc trong cuộc chiến thần thánh chống cộng sản:
                Đảng ghê tởm! tôi chán chường muốn ói
                Xin trả người thẻ máu với cờ ma
                Tôi sẽ đi về với nước non nhà
                Cùng dân tộc dựng lại mùa quang phục.

          Thế đó! Lửa hận còn cháy bừng, dân Việt sẵn sàng biến đau thương thành hành động. Quốc Hận 42, gilịch sử đã điểm! Mùa quang phục đã mở màn. Cơn bão lửa đã châm ngòi..
                   .


No comments:

Post a Comment