MÙI QUÊ HƯƠNG
Tôi
nhớ Mùi xưa, Mùi thơm lúa chín vàng,
Mùi trẻ thơ ấm áp mái trường làng,
Mùi yêu thương, đạo đức cùng đạo nghĩa.
Mùi Xuân ấy đâu còn nữa, hỡi em !
Nay Mùi cá chết miền Trung,
Biển đau, sóng hận, buồn cùng gió mưa,
Cá Mùi nắng cháy, xương trơ,
Thuyền Mùi giá lạnh nằm chờ biển khơi.
Mùi thối rữa loang cả Việt nam ôi!
Mùi khổ đau dân đen chịu suốt đời,
Mùi nhục nhã của tham quan bán đất,
Mùi mất nước đang xé nát tim
người.
Ngày
xưa Mẹ tiếp tế cho Du kích,
Nay
Mẹ đau lòng ăn năn hối tiếc:
“Tao
mà biết chúng thế thì bẻ cổ chúng rồi”
“Bẻ cổ hết cả lũ tanh hôi”.
Làm
sao bẻ hết Mẹ ơi !
Chúng
đang chà đạp lên người dân đen.
Bất công tham nhũng tràn lan,
Đẫm Mùi nghịch lý lại càng đau Quê.
Như nhạc sĩ Việt Khang viết nhạc,
Trải lòng mình, thay người yêu nước,
Tù
bốn năm, chẳng được minh oan,
Quê
ta hỡi ! Sặc Mùi tàn khốc !
Em
hỏi ai đã gây những Mùi này ?
Tôi
chỉ trả lời một chút thôi đây.
Những Mùi ấy bao giờ Ai rửa sạch !
Quê
hương ơi ! làm sao Ai rửa sạch ?
Trần Thiện Tích
Tháng Tư đen 2017
No comments:
Post a Comment