Tuesday, December 6, 2016

KHI NGƯỜI BỘ ĐỘI CỤ HỒ QUAY MŨI SÚNG

KHI NGƯỜI BỘ ĐỘI CỤ HỒ
QUAY MŨI SÚNG
                                                                    Ngô Quốc Sĩ
          Hiện tượng thức tỉnh và bỏ đảng càng ngày càng phổ biến tại Việt Nam. Những khuôn  mặt tên tuổi như Nguyễn Hộ, Bùi Tín, Dương Thu Hương, Kim Chi, Nguyễn Đình Cống đã tỉnh thức quay về với chính nghĩa dân tộc.


Trong lãnh vực thi ca, Bùi Minh Quốc đã nhả đạn thơ vào những tên mặt mo, những con mắt cú vọ, thì Phan Huy, anh chàng “bộ đội Cụ Hồ”,  hôm nay cũng đã chỉa thẳng mũi súng vào chế độ, với dòng thơ cay độc và sắc bén như những viên đạn bắn vào đầu cộng sản Việt Nam.
        Nếu ngày nào Trần Dần bị lưỡi dao cùn cộng sản chém trộm sau lưng, và mới đây Võ Thị Hảo đang bị lưỡi dao cùn cộng sản cứa cổ không đứt, thì hôm nay, Phan Huy đã thật sự quay mũi súng vào chủ nghĩa cộng sản lỗi thời, sắt máu, và nhất  là vào những khuôn mặt lãnh đạo lem luốc, những “con thú ngồi liếm lông mình”, mà tiêu biểu là Hồ Chí Minh.

          Trước đây, anh đã làm thơ bày tỏ lòng sám hối đã ngây thơ bị cộng sản đầu độc, và đã hết lời cảm tạ miền Nam chiếu soi ánh sáng tự do dân chủ. Hôm nay anh tiếp tục phanh thây chế độ. Bài thơ “Ngậm Ngùi Một Thuở”, đúng là mũi súng chỉa thẳng vào tên Hồ tặc, vẫn được cộng sản Việt Nam tôn làm “cha già dân tộc”
          Phan Huy tự hóa thân giả làm xác ướp Hồ Chí Minh tại lăng Ba Đình để lên tiếng thở than, tiếc nuối một thuở vàng son, bên cạnh những đóa hoa thơm ngát mùi da thịt được tiến dâng cho “Bác”
              Ta nằm đây, bốn mươi mùa sương gió
             Trong nhà mồ hoang vắng lạnh từng đêm
              Hồn say mơ về những phút êm đềm.

              Bên cạnh những đoá hoa đời tươi thắm.

           Phan Huy đã mời già Hồ nhớ lại từng tên, từng hình ảnh người đẹp đã đi qua đời mình, đủ cả Tàu- Tây- Nga- Việt.  Đóa hoa đầu tiên dâng cúng cho già từ thiên triều trong tình hữu nghị “môi hở răng lạnh” mang tên Tuyết Minh
                  Ta còn nhớ nàng Tuyết Minh đằm thắm
                  Đêm động phòng cô gái hãy còn trinh
                  Nàng yêu ta thật đắm đuối chung tình
                  Đâu hay biết đời ta như cánh bướm.


          Tội nghiệp! Nàng ngây thơ đâu biết già Hồ là tên đểu giả, hưởng lạc thú rồi quất ngựa truy phong, tình còn nồng mà đã vội chán:

              Hương lửa đương nồng, lòng ta đã chán  
              Nghĩa phu thê nào buộc cánh chim hồng  
             Trốn người tình, ta quất ngựa truy phong  
             Rồi trôi nổi bay theo ngàn hướng gió. 
          Chán món hàng ngoại quốc, như Tuyết Minh,  Lý Huệ Khanh, Lý Sâm của Tàu, Marie Bière của Pháp,Vera Vasilieva  của Nga, họ Hồ đã quay về với các đóa hoa màu mỡ của Việt tộc:
               Đời phiêu bạt bốn phương trời đây đó
               Bao môi hồng, má thắm, đã qua tay
               Nào Thái, Miên, Nga, Đức, Mỹ, Tây, Tàu
               Ta khoái nhất vẫn người con gái Việt.

          Người con gái Việt đầu tiên làm nạn nhân của “cha già dân tộc” có tên Minh Khai, đã bị già Hồ thỏa mãn rồi phủi tay, đẩy qua Lê Hồng Phong để che dấu vết nhơ:
               Thuở học đạo bên phương trời Xô viết
               Ta gặp nàng mắt biếc, tóc ngang vai
               Ta yêu người đồng chí nữ Minh Khai
               Già nhân ngãi nhưng còn non chồng vợ.
               
Nàng có thai, ta vô cùng run sợ
               Vội tìm người giúp đỡ chuyện chồng con
               May thay nhờ đồng chí Lê Hồng Phong
               Gánh của nợ ta mừng như thoát chết.

          Người con gái Việt  thứ hai nạn nhân của già  Hồ là Nông thị Ngát. Người tình hang Bắc Bó đã để lại cho đời một giọt máu rơi là Nông Đức Mạnh, sau được con cháu nhớ ơn “Bác”, tôn lên làm Tổng Bí Thư:
               Hang Bắc Bó ta gặp nàng Thị Ngát
                Cô học trò bé bỏng tựa nai tơ
               Ta cưng em như cháu gái dại khờ
               Nàng đáp lại cho ta thằng Đức Mạnh.

          Điều mỉa mai nhất là trong khi đương sự tự nhận mình là háo sắc mê dâm, thì Đảng lại nhất quyết bắt già Hồ phải làm thánh, sống đời độc thân, để gọi là hy sinh hạnh phúc bản thân cho dân nước:
               Nhưng đảng muốn ta phải là ông thánh  
               Là cha già dân tộc quyết hy sinh  
               Không vợ con, tình ái, chẳng gia đình  
               Sống diệt dục như thầy tu ép xác.     

          Đảng muốn thế, nhưngBác” đâu muốn thế! già Hồ đã phải cúi mình xin Đảng ban phát ân huệ, cho “Bác” thả giàn luyến ái:
             Ta bảo chúng: “Các chú mầy quá ác  
             Các chú thì thê thiếp mỗi hằng đêm  
             Lại bắt ta phải nuốt dãi nhịn thèm  
             Món đồ chơi để lâu ngày đã mốc.”    
            Bọn chúng làm thinh, ta bèn giả khóc  
            Cuối cùng chúng phải nhượng bộ chiều ta  
             Ta được quyền ‘yêu’ mút chỉ ca tha  
             Nhưng tuyệt đối không bao giờ cưới vợ.   

          Bác” được đảng cho thả giàn, thì thật là khốn đốn cho con cháu lỡ sinh ra phận nữ nhi:
               Kể từ đó bao nhiêu là cô gái
               Đã vào dinh hộ lý xác thân ta
               Từ những cô cháu gái Miền Nam ra
               Đến những ả Mèo, Nùng miền biên giới.

          Trong đám cháu con làm hàng mua vui cho “Bác”, có một đóa hoa Nùng thơm ngát:
               Họ nhiều quá ta làm sao nhớ hết  
               Nhưng một nàng làm thổn thức tim ta  
               Nàng da thơm, má thắm, nét mặn mà  
              Ta ngây ngất thấy mình như trẻ lại.

          Thấy mình trẻ lại, “Bác”lại lao mình vào đuờng tình say đắm, và rồi đã để lại thêm một giọt máu rơi với Nông Thị Xuân, mang tên Tất Trung, dòng giống Tất Thành:
               Ta say đắm quên cả lời đảng dạy
               Để cho nàng dính phải cái bào thai
               Nàng thương con, đòi cưới hỏi công khai
                Nghe nàng nói ta tưởng là sét đánh.   

          Oái oam nhất là để che dấu tội lỗi, già Hồ đã chuyền banh cho tên trùm công an Trần Quốc Hoàn lãnh đạn thay “bác”
              Và quả nhiên, cuộc đời nàng bất hạnh
           Thằng Quốc Hoàn theo lệnh đảng yêu tinh
            Nỡ đang tâm cắt đứt mối duyên tình
            Còn hãm hiếp, vứt thây nàng ngoài phố

            Đứa con trai, cũng may còn tốt số
            Thoát tử thần, nhưng sống kiếp không cha
            Con Tất Trung, xin thấu hiểu lòng ta
            Và ghi nhớ mối thù sâu của mẹ.

          Tất cả đã qua đi. Những nàng tiên ngà ngọc, những đứa con rơi, những thủ đoạn độc ác, đạo đức giả, đều là vết hằn nhục sử.  Hồ đã về chầu Mác. Hôm nay, Hồ lại có Fidel Castro, người bạn tri kỷ sát cánh, không biết có bớt phần nào cô đơn quạnh quẽ không?
              Ta bây giờ trong nhà mồ quạnh quẽ
              Ngày ồn ào bao kẻ tới người lui
              Đêm vắng tanh nằm trở giấc bùi ngùi
              Lòng thương tiếc một thời đầy hoa thắm. 

Thế đó! Súng của Phan Huy là súng văn và đạn của Phan Huy là đạn thơ. Nếu một ngày đạn thơ thành đạn đồng thì cơn bão lửa đã bừng khởi và cuộc cách mạng dân chủ đã châm ngòi...






No comments:

Post a Comment