Friday, December 9, 2016

ANH BẰNG CON TIM VIỆT NAM NỒNG ẤM

ANH BẰNG
CON TIM VIỆT NAM NỒNG ẤM
                                                              Ngô Quốc Sĩ
            Anh Bằng sinh năm 1926 Thanh Hóa, di cư vào  năm 1954 .
          Trong thời kỳ 1954-1975, ông sáng tác nhiều bản nhạc nổi tiếng   như "Nỗi lòng người đi"  "Nếu vắng anh"  "Cần thiết" , "Hoa học trò ", "Người thợ săn và đàn chim nhỏ"..

          Năm 1975, ông cùng gia đình di tản sang Hoa K, tiếp tục hoạt động âm nhạc với Trung tâm Dạ Lan và sau này với Trng Tâm Asia. Âm nhạc Việt Nam tỏa sáng với Anh Bằng qua những  ca khúc bất hủ như "Anh còn nợ em", "Chuyện giàn thiên lý", "Khúc thụy du", "Mai tôi đi"...và  ca khúc rất phổ biến mới đây “Phải lên tiếng”
       Anh Bằng là một nhạc sĩ đa tài đa diện. Nhạc của ông ấp ủ con tim Việt Nam qua nhiều sắc thái, từ tình yêu nam nữ, đến nỗi lòng tha thiết với quê hương, cảm thức cội nguồn và nhất là quyết tâm đấu tranh cho chủ quyền dân tộc.
          Về tình yêu nam nữ, Anh Bằng đã thể hiện trọn vẹn con tim Việt Nam, nhìn tình yêu không những chỉ là tình mà còn là nghĩa, nên mới có duyên và nợ. Từ cảm thức duyên nợ đó, dòng nhạc Anh  Bằng thốt lên những lời tình tha thiết, như tiếng thỏ thẻ của con tim bối rối:
                Anh còn nợ em
                Con tim bối rối
                Con tim bối rối
                Anh còn nợ em..
                Và còn nợ em
                Cuộc tình đã lỡ
                Cuộc tình đã lỡ
                Anh còn nợ em
          Về tình yêu quê hương, Anh Bằng đã trải lòng mình trong nỗi nhớ  quê hương miền Bắc với nỗi lòng người đi não nuột. Hình ảnh Hà Nội mãi mãi canh cánh bên lòng như một vết dao cắt:
          Tôi xa Hà Nội năm lên mười tám, khi vừa biết yêu
          Bao nhiêu mộng đẹp yêu thương thành khói tan theo mây chiều
          Hà Nội ơi, nào biết ra sao bây giờ
          Ai đứng trông ai ven hồ, khua nước trong như ngày xưa…
          Thăng Long ơi năm tháng vẫn trôi giữa dòng đời
          Ngậm đắng nuốt cay nhiều rồi
          Hồ Gươm xưa vẫn chưa phai mờ
          Chọn miền Nam làm làm đất sống, Anh Bằng đã tha thiết với vùng đất mới cũng chẳng khác gì nơi chôn nhau cắt rốn. Ông đã yêu quê hương miền Nam, yêu Sài Gòn, yêu Huế, yêu Đà Lạt như đã từng yêu Hà Nội.
          Ta tin sẽ có một ngày về thăm Sài Gòn 
          Ta tin sẽ có một ngày sống đắm mê hơn 
          Ta tin sẽ có một ngày, có một ngày, có một ngày. 
          Tin mừng lên tiếp mây 
          Sài Gòn hoa đăng đường phố đông rực sáng tương lai 
          Sài Gòn mai đây buồn sẽ vơi, tình dân đầu núi 
          Sài Gòn vang câu hò ấm no, đời hết âu lo 
          Sài Gòn quê hương đẹp ước mơ, tình hết mong chờ.
          Nhớ Hà Nội. Yêu Sài Gòn. Anh Bằng cũng rất tha thiết với Huế, với sông Hương núi Ngự, với Vỹ Dạ cổ thành:
          Tôi có người em Sông Hương Núi Ngự, 
          của lũy tre Thôn Vỹ hiền từ, 
          của kinh thành cổ xưa thật xưa...
 
          Huế thơ mộng với cảnh đẹp thiên nhiên, nhưng nhất là vẻ diễm kiều của các cô gái Huế.  Nếu ca dao đã thú nhận “Học trò trong Quảng ra thi, thấy cô gái Huế chân đi rụng rời” thì Anh Bằng cũng không dấu nổi cảm xúc trước hình ảnh cô nữ sinh đất thần kinh gợi cảm:
          Buổi trưa em che nón lá, 
          Cá Sông Hương liếc nhìn ngẩn ngơ 
          lũ chim quyên ngất ngây từ xa...
 
          Non nước Thần Kinh quê hương đất lạnh 
          cả trái tim sông núi của mình 
          cả linh hồn của dân hùng anh.. 
          Bởi đâu gây nên nông nỗi 
          cánh chim bay giữa trời lẻ loi 
          nhỏ tôi yêu khóc bao giờ nguôi???
 
          Thương nhớ  Hà Nội , Sài Gòn và Huế, là chuyện dĩ nhiên, bởi lẽ  đó là hình ảnh của quê cha  đất tổ, thấm sâu trong lòng dân tộc với niềm hãnh diện vô biên “Hà Nội thương hoài”, “Sài Gòn ngà ngọc”, “Huế mộng mơ”. Nhưng giang sơn Việt Nam gấm vóc còn phải kể đến “Nha Trang cát trắng”, “Hạ Long hữu tình” và nhất là “Đà Lạt nên thơ” :
                   Giờ xa nhau quá hỡi Ðà Lạt ơi!
                    Tôi nhớ Cam Ly ở cuối chân trời,
                    Bao lần nghe lá vàng rơi,
                    Bao mùa thu chết tả tơi,
                    Lẽ gì mất nhau suốt đời
          Xa Đà Lạt, xa quê hương là niềm đau chung của người Việt tha hương. Anh Bằng đã nhớ, và người Việt cũng không thể quên:
          Làm sao anh nỡ quên Ðà Lạt thơ?
          Quên những đêm sương đổ trắng mặt hồ,
          Quên người em gái ngày xưa,
          Quên đường suối dốc mộng mơ,
          Những khi chiều vắng hẹn hò
         
Với nỗi nhớ khôn nguôi, dân Việt ngày đêm thao thức trông chờ ngày về để ngả vào lòng mẹ:
          Làm sao anh biết nỗi buồn ở đây?
          Xa cách quê hương đã mấy ngàn ngày
          Cung sầu đổ xuống bàn tay,
          Có người trông ngóng từng giây
          Có người trắng đêm thở dài
          Đáng nói nhất là Anh Bằng đã trải rộng cảm xúc tận cội nguồn dân tộc, để tìm lại cha Lạc Long, mẹ Âu  Cơ, với tiếng hát dậy biển bạt ngàn:yrics from: http://www.lyricenter.com ]
          Ôi! Tiếng hát Lạc Long Quân giữa núi rừng vang rền
          Tiếng hát Mẹ Âu Cơ giữa biển trời mênh mang
          Dưới bóng cờ Văn Lang dấu tích Việt huy hoàng…
          Giữ lấy hồn Văn Lang
          Sẽ có ngày nắng lên bóng tối rồi không còn
          Sẽ có ngày vinh quang
          Giữ lấy Hồn Việt Nam!
          Cảm động nhất là con tim Anh Bằng đã thổn thức trước hiện thực  quê hương bị đọa đày trong hỏa ngục Đỏ. Dòng nhạc Anh Bằng lúc này chuyển qua đấu tranh với âm điệu hùng tráng như kình ngư cuộn sóng:
          Cả nước đứng lên oai hùng,
          Cả nước tiến lên không ngừng,
          Thề toàn dân thương nhau,
          Lời thề ghi bằng máu,
          Quật cường đi tranh đấu đuổi quân Tàu…
          Tổ quốc chúng ta anh hùng,
          Cả nước đấu tranh kiên cường,
          Vì tình yêu non sông vì tình thương nòi giống, vượt sóng đòi biển                      Đông...
         
Lời thề của Anh Bằng đã ghi bằng máu, nên dân Việt phải hét lên tiếng nói tự do dân chủ, đòi lại chủ quyền  đất nước và dân tộc. không thể ngồi yên vô can, vô cảm hay vô tâm:
          Đừng im tiếng! Mà phải lên tiếng!! 
          Khi quân thù vào cướp quê hương. 
          Đoàn kết lại!. Tiêu diệt bá quyền thâm độc vô biên. 
          Đừng im tiếng! Mà phải lên tiếng! 
          Khi quân thù giết hại dân ta. 
          Dòng máu Việt đã đổ chan hòa trên biển nước ta. 
          Đó là  tiếng gọi  đáp lời sông núi. Quỳnh lưu đã đứng lên. Vũng Áng đang lên tiếng. Toàn dân đang sẵn sàng đứng dậy. Sài gòn, Huế, Hà Nội sẽ nối vòng tay lớn..Mong Anh Bằng ngậm cười nơi chín suối..


No comments:

Post a Comment