Sunday, December 29, 2019


NỖI BUỒN QUÊ HƯƠNG ĐỌA ĐÀY
Ngô Quốc Sĩ

            Hiện thực Việt Nam hôm nay đang làm dư luận quan tâm thật nhiều. Tuyên truyền cộng sản hết lời ca tụng chế độ ưu việt, đã đưa Việt Nam tới vinh quang với cao ốc, biệt phủ, cao tốc, liên mạng, nhất là vô địch bóng đá…Nhưng đàng sau vẻ hào nhoáng giả tạo bề mặt đó, là cả một vũng lầy với máu và nước mắt của dân lành bị trị, trộn với vàng của kẻ thống trị, đúng như ghi nhận của Dương Thu Hương ngày nào.
          Thật vậy, Việt Nam hôm nay, dù có tô son điểm phấn cách mấy, vẫn chỉ là địa ngục trần gian với tù lớn tù nhỏ, đàn áp thô bạo, bóc lột bất công và  hủy diệt bất nhân. Bài thơ “Chuyện Buồn Nước Tôi” của Trần Quốc Bảo đã nói lên sự thật phũ phàng đó làm nhiều người trầm ngâm tủi hận.
                Mở đầu bài thơ, tác giả đã thốt lên một tiếng than ai oán đầy phẫn nộ trước hiện thực con người bị coi như súc vật, bị rao bán như món hàng rẻ tiền, mục đích chỉ để làm giàu cho bọn con hoang đã mất hết chất người. Nếu ngày nào Nguyễn Chí Thiện đã lên án cộng sản Việt Nam biến con người thành vượn, thành ngựa trâu đĩ điếm, thì hôm nay, Trần Quốc Bảo cũng ghi nhận tội ác buôn người của cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam như một cái chợ người thời tiền sử:
                   “Người” và “súc vật” khác nhau,
                   Văn minh nhân loại, có đâu bán người!
                   Thế mà Cộng Sản nước tôi,
                   Xã Hội Chủ Nghĩa, bán người Việt Nam.
          Nếu hỏi bán cho ai, thì xin thưa là bán cho cả thế giới, Hồng Kông, Mã Lai, Đài Loan, tiêu biểu là Trung quốc và Đại Hàn. Người con gái nhà lành Việt Nam đã phải bán thân nuôi miệng, bị kiểm kê trần truồng bởi những con mắt cú vọ thèm khát dục vọng:
                    Bán cho Trung Cộng, Đại Hàn,
                   Những cô gái Việt, nghèo nàn chân quê
                   Xếp hàng, nhục nhã, ê chề,
                   Trần truồng cho chúng kiểm kê thân mình!
          Thật mỉa mai và tủi hổ. Cộng sản Việt Nam đúng là một lũ Việt gian bán nước. Bán đất, bán biển, bán tài nguyên và bán cả giang sơn gấm vóc. Phan Văn Hưng đã phẫn nộ lên án lũ con buôn đang ngồi chễm chệ tại Hà Nội, cười nham nhở trước những tủi hờn của giang sơn:
                   Chúng đi buôn buôn tước buôn quyền
                   Chúng đi buôn cho nước đảo điên
                   Chúng đi buôn buôn núi buôn non
                   Buôn tủi hờn buôn cả giang sơn
          Hôm nay, Trần Quốc bảo lại kể tội buôn người của những kẻ vỗ ngực tư khoe là “Đỉnh cao trí tuệ loài người”, hãnh diện với tiến bộ vượt mức đến trăm năm sau thế giới cũng không theo kịp! Mỉa mai đến thế là cùng! Văn minh chỗ nào, trí tuệ chỗ nào, mà tự do dân chủ nhân quyền cũng như khoa học kỹ thuật và y tế giáo dục Việt Nam đều bị xếp vào hạng chót trên thế giới, thua cả các nước láng giềng một thời lẽo đẽo theo sau! Cộng sản còn nhẫn tâm bán hết gia tài của mẹ, rồi còn đem cả cái qúy giá nhất của con người là “cái đồng trinh” bán cho ngoại nhân qua các đường dây xuất khẩu lao động, làm dâu xứ người, thực chất chỉ là nô lệ tình dục:
                   Hỡi ôi! bán cái đồng trinh
                   Giúp nhà nghèo đói, còn mình... tan thây!
                   Đỉnh cao trí tuệ” là đây,
                   Xuất cảng lao động, mỗi ngày một đông
          Điều đáng nói là dân Việt đã bị lừa gạt một cách bỉ ổi. Tuyên truyền cộng sản cứ rêu rao là xuất khẩu để lấy chồng xa chồng giàu, thực chất chỉ là bán thân nuôi miệng đúng như Baky Hanoi đã ghi nhận một cách mỉa mai sống sượng:
                   Thân phận em chỉ làm điếm đi hoang
                   Chỉ bán trôn để lấy tiền nuôi miệng !
                Trần Quốc Bảo đã lột mặt nạ chủ trương tuyên truyền láo khoét của cộng sản Việt Nam qua các đường dây buôn người đang bị thế giới lịch liệt lên án, nhưng Hà Nội lại cổ võ khuyến khích kêu gọi dân chúng tham gia:
                    Đường giây xuất cảng đàn bà
                   Tuyên truyền rằng: Lấy chồng xa chóng giầu,
                   Sang giầu, đã chẳng thấy đâu,
                   Thân như con điếm, con hầu, khác chi!
          Nói là “lấy chồng “làm dâu” mà thực chất chỉ là làm hầu làm điếm. Thật tội nghiệp cho các cô gái nhà lành, chỉ vì miếng cơm manh áo, mà phải chấp nhận số phận hẩm hiu chưa từng thấy trong lịch sử nhân loại. Cuộc đời nát tan. Nhân phẩm lấm bùn.
                   Suốt ngày, làm phận nô tỳ,
                   Suốt đêm, hứng chịu hành vi dâm loàn!
                   Bán sang Trung Cộng, Đại Hàn
                   Các cô gái Việt nát tan cuộc đời!
           Số phận đàn bà hẩm hiu đã thế, còn số phận đàn ông cũng chẳng có gì sáng sủa hơn. Người ta đã đưa lên liên mạng toàn cầu hình ảnh những ông tiến sĩ tốt nghiệp từ nước ngoài về Việt Nam phải làm nghề đạp xích lô hay lái xe ôm kiếm sống. Lý do dễ hiểu là vì xã hội chủ nghĩa chỉ dành cho “con cháu Bác” hay những tên mánh mung, bóc lột, cướp đoạt để làm giàu, bước lên ngai vàng tư bản đỏ. Còn dân lành thì “khố rách áo ôm”, thấp cổ bé miệng, kêu trời chẳng thấu. Thậm chí, nhiều người còn  sa vào đường dây buôn người, đi xuất khẩu lao động, mà thực chất cũng chỉ là nô lệ lao động, chẳng khác gì tù nhân lao động khổ sai. Đây chính là hình thức vong thân trong lao động mà cộng sản đã từng lên án! Đó là chưa nói tới trường hợp những người phải bỏ xác trên đường xuất ngoại, tiêu biểu như 39 nạn nhân bị chết ngộp trong thùng xe đông lạnh tại Anh quốc mới đây.

                   Đường giây xuất cảng đàn ông,
                   Đi làm nô lệ, thật không khác Tù
                   Tiền công, thời Đảng tận thu,
                   Tương lai đen tối, mịt mù xót xa!
          Nói sao cho hết và tả sao cho xiết những nỗi đau tột cùng của quê hương đọa đày dưới sao vàng cờ đỏ mà cộng sản vẫn rêu rao là “Độc Lập Tự Do Hạnh Phúc”. Độc lập tư do hạnh phúc đâu chẳng thấy, mà chỉ thấy đói khổ lầm than, với tiếng kêu thảm thiết của dân oan, tiếng uất hận vọng ra từ ngục tối, tiếng gào thét đòi dân chủ nhân quyền, và nhất là tiếng nức nở của tuổi trẻ bị đầu độc, tương lai mịt mờ. Cộng sản Việt Nam bôi nhọ lịch sử, làm nhục tổ tiên nòi giống:
                    Chuyện buồn của đất nước tôi
                   Nói ra hổ thẹn giống nòi Âu Cơ
                   Giang sơn dưới ách cộng nô
                   Viết nên trang sử nhuốc nhơ vô cùng!!!
          Trang sử nhuốc nhơ đó hôm nay đến bao giờ mới rửa sạch đúng như quan tâm của tiền nhân “Trúc Nam Sơn không ghi hết tội.Nước Đông hải khó rửa sạch mùi”. Chỉ còn một con đường phục hồi danh dự và niềm kiêu hãnh của dân tộc, là nhận chìm xã hội chủ nghĩa xuống vực thẳm, bởi lẽ đó chính là nguồn gốc đau khổ của nhân loại và là nguyên nhân khốn cùng của dân tộc Việt Nam…Hồng Kông đang vùng lên. Dân Việt cũng đang âm ỉ “trận bão cát từ lòng giếng…”
          





No comments:

Post a Comment