LÀ TRĂNG
Là trăng, núp bóng
hiên trường
Trải thơ lên áo lùa
thương về nguồn
Vàng thu lá đổ chập
chờn
Chao đưa phấn trắng
ngỡ hồn ngất say
Là trăng, len lén vào
mây
Tình xuân hé nụ vơi đầy
nước non
Một khoang thuyền, một
giòng thương
Thả trôi chữ nghĩa lát
đường trải thơ
Là trăng, xa cách bến
bờ
Ngọt ngào nỗi nhớ ngất
ngơ giấc huyền
Xa trăng bến vẫn đợi
thuyền
Buông neo gác mái đậu
miền bồng lai
Là trăng, là nước là
mây
Thiên tiên vén áo ngất
ngây ngọn đào
Cõi người đã lắm hư
hao
Ru ta say đắm chìm
vào hoang sơ
Là trăng, vàng cõi
người ta
Đầy vơi tròn khuyết vẫn
là tơ duyên
Trăm năm một thuở còn
nguyên
Vành môi mở khép ý
thiền đong đưa..
` Ngô Đức Diễm
No comments:
Post a Comment