Thursday, October 31, 2019


VÌ ĐÂU NÊN NỖI?
Ngô Quốc Sĩ

                Tin về cái chết thê thảm của 39 nạn nhân người Việt thuộc Nghệ An và Hà Tĩnh trong thùng đông lạnh tại Anh Quốc đã làm thế giới ngậm ngùi đến quặn thắt. Tại Anh quốc, nhiều người đặt hoa tưởng niệm các nạn nhân. Một số người Việt hải ngoại cũng như tại quê nhà, ở Hà Tĩnh, Nghệ An và Hà Nội cũng tổ chức những buổi cầu nguyện cho các nạn nhân đã chết một cách oan ức. Dư luận bàn tán sôi nổi. Tiếc thương cũng nhiều, mà lên án người gây ra thảm nạn càng nhiều hơn. Riêng Vũ Đăng Khoa, với con tim mẫn cảm, đã trải vào thơ những vần điệu thật ai oán, như điếu văn tưởng niệm những người đã nhắm mắt trong tức tưởi.
                Mở đầu bài thơ “Nếu Ngày Đó Biển Miền Trung Không Chết”, tác giả đã khẳng định rằng, nguyên nhân gây ra thảm nạn bi đát cướp đi mạng sống của của 39 nạn nhân Hà Tĩnh và Nghệ An chính là thảm họa Formosa. Chất độc thải từ lò gang thép Formosa đã biến đất sống của 4 tỉnh miền Trung thành đất chết. Người người đã nối đuôi nhau bỏ xứ ra đi tìm đất sống, dù phải đối diện với bao hiểm nguy, tiêu biểu như 39 nạn nhân đã chết ngộp trong thùng đông lạnh tại Anh tuần qua.
                             Nếu ngày đó Biển Miền Trung không chết
                             Chắc là con chẳng bỏ nước xa quê
                             Thì hôm nay đâu có cảnh ê chề
                             Tin con nhắn là dòng thư báo tử
          Biển chết. Cá chết. Người cũng chết theo vì đã bị cướp đoạt mất lẽ sống. Nếu hỏi tội đổ đầu ai, thì xin thưa chính là do bọn qủy dữ, nói rõ hơn là qủy đỏ, đã rước qủy nước ngoài về gieo tang tóc lên đầu dân Việt. Người ta bán nước với  công hàm, hiệp định mật ước, nhượng đất nhượng biển cho ngoại bang. Người ta còn bán nước với chính sách rước ngoại nhân vào khai thác tài nguyên, hủy hoại môi sinh, gây bao tại họa cho dân Việt, kéo dài nỗi chết trên thể xác và tâm hồn, đến nỗi người người phải bỏ xứ ra đi, xa gia đình, xa quê cha đất tổ, rồi phải bỏ xác nơi xứ người:
                             Nếu ngày đó không có loài quỷ dữ
                             Và kẻ thù rước quỷ Formosa
                             Thì ngày nay đâu có cảnh chia xa
                             Trời Âu đó con lìa xa trần thế
          Cái chết của em và các nạn nhân hôm nay là cái chết chung của cả dân tộc, bởi lẽ không những biển chết cá chết rừng chết, mà con người cũng chết theo vì mọi hy vọng đã tiêu tan. Dân Việt đã bị xô xuống vực thẳm. Thân xác lây lất. Hồn cũng lịm chết và bị chôn vùi dưới đáy sâu:
                             Quê hương mình biển rừng thiêng đã chết
                             Và lòng nguời đã chết rồi em ơi
                             Nên hôm nay giữa biển đời chơi vơi
                             Xô em xuống và hồn không về nữa
                Dân Việt đã chết! Em cũng đã bị xô xuống đáy biển đời và không bao giờ trở lại.Thế là anh đã mất em, người con gái da vàng vùng “cá gỗ” với dáng hình thanh tao tha thướt, với tóc  mây vờn bay theo gió biển chiều duyên hải. Em ra đi, kéo theo nắng ấm cuộc đời, để lại trần gian cơn mưa tầm tã. Mưa ngoài trời hay mưa trong lòng, anh cũng không biết nữa! Nếu Trần Dần ngày nào “bước đi không thấy phố thấy nhà, chỉ thấy mưa sa trên màu cờ đỏ” thì hôm nay, Vũ Đăng Khoa cũng thấy mưa ngoài trời, mưa trong mắt đã phủ mờ hình bóng quê hương, làm cho hơi thở dân Việt thoi thóp mặn đắng. Còn hình bóng yêu kiều của em cũng chỉ còn là một kỷ niệm xa mờ qua làn mưa cay trong mắt anh:
                             Còn đâu nữa hoàng hôn bên sóng nước
                             Tóc mây ngàn tha thướt gió lay lay
                             Mưa chiều nay...hay nước mắt anh cay?
                             Mà mặn đắng xen vào từng hơi thở
          Giờ đây, dân Việt đã mất quê hương và chúng ta đã mất nhau. Em như chiếc lá thu bay xa. Hồn em đã lạc ngàn mây. Còn anh ở lại như tượng đá ôm mối tình lỡ. Có hỏi vì ai thì cũng chỉ khơi thêm nỗi  đớn đau và oán hờn của dân Việt trước cảnh đất nước ly tan:
                             Vì ai đây duyên tình ta đành lỡ
                             Để tàn khô tựa chiếc lá thu bay
                             Em bây giờ hồn giữa trong ngàn mây
                             Đớn đau không...hay là đang hờn oán?
                Nỗi nhục mất nước, niềm đau mất em, cộng thêm mối hận  lưu vong  làm tim anh đau nhói. Mỗi bước đi lại khuấy lên một gợn sóng căm hờn tê điếng. Hờn ai oán ai thì đã rõ. Nào còn ai ngoài những kẻ vỗ ngực tự hào là “bên thắng cuộc”, đã gây bao tang tóc, gieo bao tai ương, lại còn hớn hở xây ngai vàng hưởng thụ trên xương máu và nước mắt đồng bào.
                             Ai đã đến ươm mầm đau sầu khổ?
                             Ai đã về gieo tang tóc em ơi?
                             Anh quê người nô lệ kiếp chơi vơi
                             Mỗi bước đi nỗi niềm đau gợn sóng !
                Cụ thể hơn, nếu trước kia Hồ Chí Minh không đem chủ thuyết cộng sản ngoại lai phản tiến hóa về nhuộm đỏ dân tộc, nhất là nếu cộng sản Việt Nam không xâm lăng miền Nam với chiêu bài giải phóng, thì đâu có chuyện nước mất, biển chết và em chết như hôm nay!
                             Nếu ngày đó... ngày đó đừng giải phóng
                             Và ngày xưa không có giặc Hồ Ma
                             Quê hương mình sẽ bình yên em hả
                             Biển quê mình cũng chẳng chết đâu em
                Còn nữa! Nếu ngày đó không có giặc về thì quê hương mình đã bình yên, dân tộc mình đã vui sống hạnh phúc và anh  đã ấp ủ giấc mơ được nắm tay em dạo mát, nghe tiếng hát biển chiều vi vu..Ngờ đâu  hôm nay, biển đã phải ngân lên khúc hờn oán như tiếng oan hồn văng vẳng giữa thinh không!
                             Chiều xưa đó mơ phút sánh vai em
                             Cùng chung bước sớm chiều nghe biển hát
                             Ngờ đâu biển chiều nay rung khúc nhạc
                             Tiếng oan hồn ai khóc giữa thinh không...!
          Từ hiện thực bi đát hôm nay với nỗi đau mất quê hương và mất em, tác giả đã quay về nhìn lại chính mình, nhìn lại lịch sử đau buồn của dân tộc, và thầm trách mình đã không làm tròn trách nhiệm của người trai thời chiến. Hẳn nhiên, dân Việt đã từng chiến đấu kiên cường để bảo vệ tự do dân chủ và nền độc lập và chủ quyền của đất nước. Nhưng chúng ta cũng không  thể phủ nhận một sự thực phũ phàng, là nhiều người đã ngây thơ tin vào những lời đường mật của cộng sản, chưa xả thân tranh đấu chống thù trong giặc ngoài, đã để đất nước lọt vào tay qủy đỏ, nên mới phải lãnh hậu qủa bi đát hôm nay!
                   Nếu ngày đó anh và bao thế hệ
                   Vì quê hương để vùng lên đấu tranh
                   Giữ quê hương, sông hồ, biển trời xanh
                   Thì ngày nay em làm gì phải chết?
          Tóm lại, thay vì chỉ than khóc và thương tiếc cho 39 nạn nhân chết thảm trong thùng đông lạnh tại Anh Quốc, Vũ Đăng Khoa đã đi sâu vào nguyên nhân thực sự của thảm nạn. Anh đã hỏi ai đã gieo mầm đau khổ, đã gieo tang tóc, và anh đã thắng thắn trả lời là chính cộng sản Việt Nam đã rước ngoại bang về gieo oan khiên lên dầu dân tộc. Có thể gọi bài thơ “Nếu Ngày Đó Miền Trung Không Chết” là một bản cáo trạng tội ác của đảng cộng sản Việt Nam. Hẳn đây cũng là một niềm an ủi lớn cho các nạn nhân đã nhắm mắt trong tức tưởi nghẹn ngào, đặc biệt là Em, người con gái da vàng tuổi thanh xuân ắp đầy mộng mơ…

No comments:

Post a Comment