TẾT
THA HƯƠNG
Con
hỏi thật dễ thương: Tết, mình về đâu Mẹ? Mẹ hôn con thật nhẹ: Về
Quê Người Con À!
"Quê
người đâu có xa, chung quanh mình đây Mẹ!". Mẹ rưng
rưng mắt lệ: "Nội, Ngoại, đều mất rồi!".
Bốn hai Tết
nghẹn lời. Sự thật là mất hết! Nội, Ngoại, già, đã chết;
bờ tre, bụi chuối...mờ!
Tết,
năm ngoái, bây giờ...Tết, năm kia, hồi đó...Cây nêu
không trước ngõ...Cây cờ...không gió bay!
Mới
mà bốn-mươi-hai, bốn mươi hai lần Tết, nhiều người xa biền biệt, nhiều người
đời tha hương!
Bốn
muơi hai Tết buồn! Quê Người Dưng...không Tết!
Đòn bánh chưng,
bánh tét...gói là gói Tình Yêu!
Mẹ
ngó ra nắng chiều, Ba cầm tay Mẹ, nói: "Mình còn nhau để gói...Gói
Tình Yêu Trong Tim!".
Chị
cầm bàn tay em: "Mai lì xì cho bé một ngàn muôn giọt lệ...để thay
trời mưa Xuân!".
Quê
người, quê-người-dưng! Tết ở đâu cũng Tết! Mình không về đâu hết,
mình ở đây...cũng quê!
Hình
như mưa rồi kia...Cơn
mưa Xuân nước mắt! Tôi thắp nhang bàn Phật: Phật cũng không có quê!
Có
một chỗ để về là Nội, Ngoại, đều mất! Một chỗ là Tổ Quốc, mà Tổ Quốc
Trời ơi!
Tôi tự hỏi sao
người yêu Quê Hương chi vậy? Ai không lòng nát bấy mỗi lần
Tết xa xăm...
Trần Vấn Lệ
No comments:
Post a Comment