ÁO
DÀI
VẺ
ĐẸP TRUYỀN THỐNG DÂN VIỆT ®
Ngô Quốc
Sĩ
Trang phục truyền thống của một dân tộc
thường thể hiện bản sắc và văn hóa của dân tộc đó. Chiếc áo Kimono của Nhật nói
lên vẻ qúy phái kêu sa của người đàn xứ phù tang. Chiếc áo dài phủ đầu che mặt
của người đàn bà Ả Rập thể hiện vẻ kín đáo và khiêm tốn của người phụ nữ Hồi Giáo.
Riêng Việt Nam, chiếc áo dài đã thể hiện
đấy đủ nét thanh lịch và duyên dáng của người phụ nữ Việt Nam. Chính vì thế,
thi ca cũng như hội họa đã tô điểm cho chiếc áo dài những nét thanh tú, thể hiện
bản sắc và chuyên chở tình tự dân tộc Việt.
Trong đời sống thường nhật, chiếc áo dài
không chỉ dành riêng cho người con gái, mà trai làng cũng mặc áo dài trong ngày
thường cũng như ngày hội, đặc biệt là ngày Tết. Trường hợp chiếc áo sứt chỉ bỏ
quên trên cành hoa sen khi tát nước đầu đình, rất có thể là áo dài, bởi lẽ đình làng là nơi hội hè, tế lễ và múa hát, nên
tà áo đã được hư cấu làm nhịp cầu tỏ tình
giữa trai gái làng quê:
Áo anh sứt chỉ đường tà
Vợ anh chưa có mẹ già chưa
khâu
Áo anh sứt chỉ đã lâu
Mai mượn cô ấy vào khâu cho
cùng..
Có khi, chiếc áo dài cũng được sử dụng
để thổ lộ nỗi cô đơn của người con trai chưa vợ, như thể chờ mong ai đó khâu vá
tâm tình:
Áo anh đứt cúc đứt khuy
Quần anh đứt đũng lấy chi hoa
hòe?
Qua thi ca tiền chiến, chiếc áo dài đã
xuất hiện với những nét duyên dáng, tô điểm cho người con gái Việt thành những
tiên nga giáng trần.
Với Huy Cận, chiếc áo dài trắng tỏa mộng mơ như suối
trong, như
sao sáng và hương thơm ngạt ngào:
Dịu dàng áo trắng trong như suối,
tỏa phát đôi hồn cánh mộng bay..
Áo trắng đơn sơ
mộng trắng trong
Hôm xưa em đến mắt
như lòng
Nở bừng ánh sáng em
đi đến
Gót ngọc dồn hương
bước tỏa hồng
Với Nguyễn Bính, chiếc áo dài đã trở thành
nơi trú ngụ của hồn anh, như hoa cỏ may theo gió bay đậu trên áo em:
Hồn anh như bông cỏ may
một
chiều cả gió bám đầy áo em
Còn
Hàn Mặc Tử thì chiếc áo dài thấp thoáng như bóng em chấp chờn ẩn hiện, không biết
tình ta có thật hay chỉ là hư ảo?
Mơ khách đường xa khách đường xa
Áo em trắng quá nhìn không ra
Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
Ai biết tình ai có đậm đà
Qua thơ Đinh Hùng, tà áo dài khép mở
lại chuyên chở bao tâm tư thầm kín, chan hoà với gió núi làm rung động cả làn
mi:
Em đến như mây, chẳng đợi kỳ,
Hương ngàn gió núi động hàng mi.
Tâm tư khép mở đôi tà áo,
Hò hẹn lâu rồi - Em nói đi
Hương ngàn gió núi động hàng mi.
Tâm tư khép mở đôi tà áo,
Hò hẹn lâu rồi - Em nói đi
Tô Vũ ghi lại vẻ đẹp
của tà áo dài với hương nồng và mắt huyền trìu mến, sưởi ấm lòng người, bằng
nét nhạc lâng lâng:
Em
đến thăm anh,
người
em gái,
tà
áo hương nồng,
mắt
huyền trìu mến
sưởi
ấm lòng anh...
Bước
vào thi ca hiện đại, tà áo dài lại càng duyên dáng hơn và thi vị hơn. Nguyên Sa
vẽ hình ảnh chiếc lụa của em đã làm anh cảm thấy chợt mát giữa trời nắng cháy,
tạo nguồn thơ lai láng:
Nắng Sài Gòn anh đi mà chợt mát
Bởi vì em mặc áo
lụa Hà Đông
Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng..
Thơ của anh vẫn còn nguyên lụa trắng
Giữ
màu lụa trắng trong hồn trong thơ, Nguyên Sa cũng ân cần dặn dò em cố giữ màu
áo ấy muôn đời:
Em
ở đâu, hỡi mùa Thu tóc ngắn?
Giữ hộ anh màu áo lụa Hà Đông
Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
Anh vẫn yêu màu áo ấy em ơi
Giữ hộ anh màu áo lụa Hà Đông
Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
Anh vẫn yêu màu áo ấy em ơi
Còn Phạm Thiên Thư lại nhìn thấy chiếc áo dài như trăng sáng, chiếu lấp
lánh trên
làn tóc em với sách vở nghiêng nghiêng:
Áo tà nguyệt bạch
Ôm nghiêng cặp sách
Vai nhỏ tóc dài...
Phạm Duy đã thay
đổi chút ít lời thơ, và chuyển vào tà áo nguyệt bạch những nốt nhạc tuyệt vời,
làm rung động hàng triệu con tim:
Em tan trường về
Ðường mưa nho nhỏ
Ôm nghiêng tập vở
Tóc dài tà áo vờn bay …
Ðường mưa nho nhỏ
Ôm nghiêng tập vở
Tóc dài tà áo vờn bay …
Áo em ngày nọ
Phai nhạt mây màu
Âm vang thuở nào
Bước nhỏ tìm nhau tìm nhau
Phai nhạt mây màu
Âm vang thuở nào
Bước nhỏ tìm nhau tìm nhau
Đẹp nhất là chiếc áo dài của Phạm Thiên Thư có một
chút gì huyền ảo, có khi thỏ thẻ tiếng gọi, có khi chờ đợi khắc khoải, có khi lại giả vờ mà triết lý tình yêu gọi là “ngụy tín” làm cho tình đẹp thêm, nồng thêm:
Áo em vạt tím ngàn sim,
nửa nao nức gọi, nửa im lặng
chờ
Yêu nhau từ độ bao giờ
gặp đây giả bộ hững hờ khói
bay
Nguyễn Tất Nhiên, nhà thơ tài hoa bạc
mệnh, lại nhìn thấy chiếc áo dài Việt Nam đẹp như giải lụa phất phới cả phương
Đông, tô điểm cho
bước chân ngà thêm đài các:
Đài các chân ngà ai bước khẽ
Nguyện theo tà lụa
cả phương Đông..
Nhà
thơ đã nhìn thấy chiếc áo dài với nét đẹp mềm mại, làm nổi bật những đường cong
tuyệt mỹ của người con gái:
Đò qua sông chuyến đầu ngày,
người qua sông mặc áo dài buông eo
Chiếc
áo dài trông càng tình tứ hơn khi có lấm chút bùn dưới mưa, như thể gợn lên nét sầu dễ
thương của người thiếu nữ:
Đưa em về dưới mưa
áo dài sầu hai vạt
khi chấm bùn lưa thưa...
Luân
Hoán cũng đã nhìn thấy chiếc áo dài như đôi cánh bướm lượn trên thảm cỏ xanh mướt,
tạo cảm giác lâng lâng:
Tà áo trắng xoè như đôi cánh lượn
Trải dịu dàng trên cỏ mượt mà xanh
Hoàng Anh Tuấn lại nhìn thấy chiếc áo
dài như giải lụa trắng trải rộng nhớ thương trên dòng Hương Giang rạt rào:
Áo em lụa trắng sông Hương
Qua đò Thừa Phủ nhớ thương rạt
rào
Đến Quang Dũng thì tà áo dài buông hờn tủi khi
người yêu phải rời tay nhau, nước mắt rưng rưng:
Em đi áo
mỏng buông hờn tủi
Dòng lệ thơ ngây có dạt dào
Điểm
đáng quan tâm là hôm nay, chiếc áo dài truyền thống càng ngày càng trở nên xa lạ
với nếp sống mới, đặc biệt là cuộc sống tạm dung tại hải ngoại. Mong sao, chiếc
áo dài vẫn đẹp mãi không những trong thi ca hội họa, mà trong cả đời sống thường
nhật của người Việt Nam, như một nét đẹp văn hóa ngàn đời..
No comments:
Post a Comment