NGƯỜI
EM GÁI VŨ HÁN
Corona, tên em nguyên
thủy
Người em gái Vũ Hán
da vàng
Chào đời trên giải lụa
Trường An
Bọc tã mềm che vũ khí
sinh học
Em không mẹ không cha
Không người thân kẻ
thuộc
Khai sinh do bàn tay bạch
tuộc đen ngòm
Trăm vòi cuốn nuốt thế
giới văn minh
Xây mộng con trời trên
ngai hoàng đế
Họ bảo em đi
Khắp nẻo đường trần thế
Chào mời Iran, Nam
Hàn, Ý với Cờ Hoa…
Bước em nhẹ như hơi
gió chiều thu
Mà bao người lịm dần dưới
gót
Không kiếm nhọn dao sắc
Không đạn bom mịt mù
Không thỏ thẻ lời ru
Không điệu ca mật ngọt
Người người nối đuôi tức
tưởi rụng rơi
Bỗng nhiên
Chân em thấm mỏi
Hồn em tả tơi
Ngậm ngùi trở về “trung
tâm thế giới”
Nơi em lần đầu mở mắt
nhìn đời
Ngờ đâu!
Bốn bề thảm thê ngơ
ngác
Thần trí nghẹn ngào
chơi vơi
Những tưởng về lại
quê nhà nẻo thuộc
Nào hay tất cả trở
thành sa mạc hoang vu
Phố phường hoang vắng
khói sương mịt mù
Thây người ngổn ngang
tanh hôi xú khí
Than ôi!
Covid mười chín
Ác qủy nhập thân
Nước mắt lưng tròng
Em thầm tự nhủ
Ai nỡ dương cao bàn
tay đao phủ
Ai nỡ ác tâm giết chết
dân mình
Ai nỡ tái diễn những
lò sát sinh
Tâm điểm nhân loại
thành nôi ác thú
Giết người giết dân
lòng còn chưa thỏa
Tiếng than nức nở xoáy
động lòng trời
Mây trời tím ngắt lệ
máu tuôn rơi
Tai họa giáng xuống ngập
đầu tử tội
Bài học muôn đời
“gieo gió gặt bão”
Em học thuộc lòng từ
thuở chào đời
Nào hay vào tay dạ
thú mặt người
Thành kẻ tử thù vết
nhơ lịch sử
Em xin cúi đầu chấp
tay nhận tội
Triệu triệu sinh linh
bức tử vì em
Cô Rô Na tên gọi oan
khiên
Nguyện xin trời đất
thương tình giải thoát…
Chốn âm phủ trầm ngâm
một phút
Cầu nhân loại khỏi
nanh vuốt tử thần
Ngô Đức Diễm
No comments:
Post a Comment