PHẬN NGƯỜI TRO BỤI
Người là nắm tro tàn
trong xó bếp
Ngậm ngùi tiếc nhớ ánh
lửa than hồng
Phú qúy vinh hoa rong
rêu rã nát
Rừng vàng biển bạc phút
chốc tay không
Người là nắm đất vệ đường
cỏ úa
Vấy bẩn chân người
hoen lấm gót son
Đường đời ngược xuôi
chất đầy sự nghiệp
Huy hoàng mấy thuở một
bước tiêu vong
Người là hạt bụi lối
mòn nẻo thuộc
Lăn lóc chà xát sáng
nắng chiều mưa
Một thời xây mộng dã
tràng xe cát
Một đời hư huyễn hạnh phúc đong đưa
Người là cọng rác vỉa
hè lạnh cóng
Mộng vàng vùi lấp dưới
đáy lãng quên
Qúa khứ tương lai nhạt
nhòa sương khói
Hiện tại phơ phất gót
mỏi vô duyên
Người là bọt sóng biển
đời trôi giạt
Thuyền không bến đỗ
ai biết về đâu
Ngỡ đã buông neo nào
hay dây đứt
Trôi phăng nửa kiếp tóc
vướng chân cầu
Người là chiếc lá vàng
trong cơn gió
Tuổi xuân vừa chớm đã
vội vào thu
Đường trần nắng tắt
chiều tàn sao rụng
Vành nôi tuổi ngọc tím
đọng lời ru
Người là cánh hoa tàn
theo cỏ úa
Vườn xuân cánh bướm ủ
rũ duyên tình
Vương miện lung linh
phủ vành tang trắng
Tiễn đưa nhan sắc về cõi
u minh
Người là sợi tơ mây
trời lơ lửng
Mong manh nỗi nhớ tình
đời vấn vương
Bể dâu gót mỏi lưng đồi
lê bước
Chân trời bến hẹn thấp
thoáng quê hương
Phận người bụi tro phận
mình tro bụi
Lầu vàng trên cát sóng
cuộn bể khơi
Thế sự được thua cuộc
cờ bí nước
Lưng đời tĩnh tọa thần
trí chơi vơi…
Ngô Đức Diễm
No comments:
Post a Comment