NƯỚC MẮT MÙA XUÂN
Xuân về rồi! Sao quê
hương thiếu nắng?
Trăm con Việt lòng buốt
giá trời đông
Thương làm sao những
mảnh đời héo úa
Biết bao giờ máu tươi
nở đào hồng
Chợ xuân, hoa thắm muôn
hương sắc
Áo lụa hồng bay theo
gió thướt tha
Bên vỉa hè cha già ngồi
run rẫy
Thương cháu con đánh mất
tuổi ngọc ngà
Chiều óng ánh trên
ngai vàng biệt phủ
Hoang thú vui cười ngạo
nghễ cuồng điên
Trẻ thơ bới rác tìm hạt
cơm đắng ngắt
Mẹ già thất thểu nghe
ruột thắt từng cơn
Đường cao tốc trài
dài bằng xương máu
Đưa dân Việt vào ngõ
tối hoang sơ
Bờ sông nhỏ chiếc cầu
tre đưa võng
Em tôi đó lần mò dệt
tuổi thơ
Thành phố lên đèn cao
ốc ngất nghểu
Nước mắt dân oan đẫm
ướt công viên
Thiên đường xã hội, chao
ôi! Là thế!
Người hưởng sang giàu
kẻ nhấp oan khiên
Quê hương tôi nõn nà
từng tấc đất
Cớ sao lâm cảnh
nước mất nhà tan?
Phồn vinh đó ư? Muôn
ngàn giả tạo
Ai đành vô tâm bán rẻ
giang san?
Đón xuân này hẹn xuân
sau tái ngộ
Mai đào đua nở rộn muôn
lòng
Pháo nổ dòn như tiếng
xuân vạn thuở
Bốn phương về cùng
nâng chén xuân nồng..
Ngô Đức Diễm
No comments:
Post a Comment