ANH LẠI TRỞ VỀ ĐÓ
SAO?
Ngô Quốc
Sĩ
Về thăm quê hương là một đề tài đang được
dư luận bàn tán sôi nổi. Có người coi đó là chuyện bình thường, như Trịnh Công
Sơn “em ra đi nơi này vẫn thế” hay Đỗ Trung Quân “quê hương là chùm khế ngọt”. Nhưng đa số dân Việt lại bất bình trước
hiện tượng dân Việt về thăm quê hương khi cộng sản còn ngự trị tại Hà Nội, coi đó
là vô tâm vô cảm, nếu không nói là chối bỏ căn cước tị nạn và phản bội quê hương.
Quan điểm cứng rắn đó đã được nhiều người tán thưởng, tiêu biểu như Trần Văn Lương và Ngô Minh Hằng đã nhiều lần
khẳng định, dứt khoát không về Việt Nam thăm nhà, nói chi đến việc hợp tác xây
dựng chế độ! Có về là về để đấu tranh mà thôi! Mới đây, Trần Văn Lương đã cho
phổ biến bài thơ “Mày lại về ăn Tết”
để biểu tỏ nỗi bất bình trước sự kiện bạn bè rủ nhau về vui xuân tại Việt Nam.
Vào thơ, tác giả chỉ trích thái độ lén
lút của bạn bè, về quê ăn Tết mà không dám gặp ai, có lẽ vì mang mặc cảm tội lỗi,
vội quên qúa khứ đau buồn của dân tộc sau khi cánh cửa tự do dân chủ khép lại một
cách phi lý và tức tưởi.
Tao mới biết mày luôn về "ăn Tết",
Nhưng
mày hằng trốn biệt chẳng tìm tao,
Vì
ngại tao túm áo hỏi tại sao
Mày
không nghĩ đến đồng bào đất nước
Chính vì mang mặc cảm tội lỗi, nên anh bạn đã phải đóng
kịch để che mắt cộng đồng và bạn bè chiến hữu. Kịch bản “áo trận oai phong” qủa là trơ trẽn lố bịch chẳng giống ai!
Tao nghe nói, có năm gần trước Tết,
Mày
lên đồ lính trận thiệt oai phong,
Xuống
Bolsa, hùng dũng giữa đám đông
Hô
chống Cộng, trông vô cùng lẫm liệt.
Đóng kịch rồi còn nói
láo, biện
minh để chạy tội, mượn cớ thăm nhà mà thực chất chỉ
để vui chơi hưởng thụ cho thỏa thích:
Mày xui xẻo giờ bị tao gặp phải,
Chẳng
sượng sùng, còn lải nhải biện minh,
Nào
đi xa nên nhớ quá quê mình,
Nào
tiếng gọi gia đình không dám cãi!
Theo Trần Văn Lương, có biện minh cũng vô ích, bởi lẽ
về quê ăn Tết trong lúc này là một phản bội quê hương dân tộc và phản bội luôn
cả thân nhân của mình. Với quê hương, mang tiền về ăn chơi phè phỡn chính là góp
phần nuôi dưỡng bọn bất lương, đưa đất nước vào vòng hủy diệt:
Mày
có biết khi xênh xang trở lại,
Mày
vô tình đã làm hại quê hương,
Đã góp phần nuôi dưỡng bọn bất
lương,
Đưa đất nước vào con đường hủy
diệt
Với dân
tộc, về quê vui chơi ngày Tết chính là hưởng thụ trên nỗi chết của đồng bào, đồng
hóa với bọn người tha hóa tại quê nhà, vô tâm vô cảm và vô can, sống chết mặc bay, mất cả tình người và nhân
tính:
Mày có thấy thường dân bị đánh giết,
Khách trên đường
chỉ liếc mắt rồi thôi,
Vẫn thản nhiên,
vẫn phớt tỉnh nói cười,
Nhân tính của
người thời nay thế đó!
Ngay cả với thân nhân, về quê vui chơi phè phỡn có khác nào bổ xuống con
tim rướm máu những nhát dao nhọn, khơi lại vết thương ngàn đời không thể khâu vá!
Nào là xác vợ trôi dạt trên
biển Đông, nào là nỗi nhục nhã trong trại tị nạn Thái:
Chuyện quá khứ mày đà quên hết tiệt,
Quên vợ con mày
chết ở Biển Đông,
Quên những ngày
trại tỵ nạn long đong
Khúm núm sợ phật
lòng thằng gác Thái.
Quên qúa khứ tủi nhục là một trọng tội. Nhưng
quay mặt đi trước tội ác của cộng sản hôm nay lại càng đáng lên án hơn. Đảng cộng sản Việt Nam chính là
đảng ác, với bộ máy chém giết, dương cao cánh tay đao phủ của bọn công an bất lương
và bất nhân, chỉ biết vơ vét tài sản dân lành:
Mày có thấy
bầy công an cán bộ
Bắt con dân yêu
nước bỏ vô tù,
Bao nhà nông tài
sản bị tịch thu
Chỉ còn biết ngậm
căm thù, nuốt lệ?
Đáng nói nhất
là hiện thực bi đát của quê hương thân yêu hôm nay.Trước đây, tuổi trẻ bị đầu độc
với tuyên truyền láo khoét và những giáo điều vô nghĩa. Hôm nay tuổi trẻ lại bị
đầu độc trong nếp sống buông thả trác táng. Trai thì vùi đầu ăn chơi thỏa thích
không còn nghĩ đến ngày mai, gái thì bán thân nuôi miệng, nô lệ tình dục cho
ngoại nhân. Nỡ nào dân Việt có thể quay mặt đi trước hoàn cảnh thương tâm đó, hớn
hở về quê ăn Tết vui xuân?
Mày có thấy
đám đầu xanh tuổi trẻ,
Trai rạc rài chẳng
kể đến ngày mai,
Gái bán rao
trinh tiết tận nước ngoài?
Đấy, hy vọng
cùng tương lai nước Việt!
Đó là chưa nói tới thảm họa mất nước đã gần kề. Ngàn năm giặc Tàu, trăm
năm giặc Tây đã không làm dân Việt mất chân đứng trong dòng lịch sử chống ngoại
xâm. Dân Việt đã anh dũng chiến đấu, đã chiến thắng vẻ vang. Đất nước trường tồn
và vươn lên như Việt Điểu. Nay cộng sản đã
đem búa liềm cờ đỏ về tắm máu dân tộc, lại còn đem gia tài của mẹ dâng hiến cho
ngoại bang. Nền Bắc Thuộc mới đã bắt đầu. Chủ trương Hán Hóa đang được thực hiện
từng bước. Dân Việt có thể khoanh tay nhìn kẻ thù truyền kiếp đày đọa và đồng hóa
dân mình được sao?
Giang san
đã bán cho Tàu,
Người về
"ăn Tết" có đau tấc lòng?
Không đau sao được! Khắp nẻo đường đất nước, tràn ngập bước chân ngoại
thù truyền kiếp của dân tộc. Phố xá, nếp sống, ngôn ngữ đã bị xâm lấn, trở thành
xa lạ:
Mày có thấy năm
nay về "ăn Tết",
Bắc đến Nam, nhốn
nháo Chệt đầy đường,
Trong lòng mày
có thoáng chút buồn thương
Cho vận mệnh của
quê hương đất nước?
Nếu
Việt Khang đã hỏi “Việt Nam tôi đâu?”,
thì Trần Văn Lương cũng nghẹn lời thốt lên một cách xót xa, Việt Nam tôi không
còn, bởi lẽ nền Bắc Thuộc mới đã hiện nguyên hình, chỉ còn leo lét ánh đuốc buồn
giữa đêm đen:
Thêm một lần Bắc thuộc,
Leo lét buồn ánh
đuốc giữa đêm đen.
Sao anh lại về? Chẳng lẽ dân Việt vội quên tủi hận qúa khứ và làm ngơ trước
hiện thực đau buồn để vui chơi khi quê hương tả tơi như xác pháo hay sao? Chỉ
khi nào đất nước vắng bóng cộng sản, thì Tết mới thật vui, xuân mới thật tươi, và ánh đuốc mới
tỏa sáng như trăng rằm trên quê hương Việt Nam!
No comments:
Post a Comment