Thursday, September 27, 2018


NHỮNG VẦN THƠ TIỄN BIỆT CHUA CAY
                                                   Ngô Quốc Sĩ
          Trần Đại Quang đã lặng lẽ ra đi. Trước cái chết đột ngột đầy bí ẩn của Quang, dư luận trong nước cũng như ngoài nước đang bàn tán thật sôi nổi. Hà Nội cho biết ông chết vì “bị nhiễm Virus hiếm và độc hại  thế giới chưa tìm ra thuốc chữa.” Nhưng theo ông Bùi Quang Vơm, dư luận không tin như thế: Nhưng người ta lại nói, ông Quang chết theo đúng quy trình, theo lý thuyết Xây dựng đảng mà ông Trọng là Giáo sư tiến sĩ.” Trang mạng Chân Trời Mới nói hoạch toẹt rằng, Trần Đại Quang bị Trung cộng hạ độc theo yêu cầu của Nguyễn Phú Trọng và Nguyễn Xuân Phúc. Nhà văn Võ Thị Hảo cũng thổ lộ: Có thể chỉ vì 'đồng chí khác’ ấy đã biết quá nhiều. Biết quá nhiều là tội lớn cần loại trừ, kể cả khi đồng chí ấy 'cắn rơm cắn cỏ' lạy lục ngoan thật là ngoan. Và khi đó xẩy ra những cuộc ốm, cuộc mất tích, cuộc chết vì bệnh bất thường...Đó là cái chết của 'những đồng chí khác'.
          Tạm gác việc tìm hiểu cái chết của ông Quang để giới thiệu những vần thơ tiễn biệt đầy mỉa mai của các thi hữu, cùng với niềm phấn khởi của dân chúng, có vẻ không mấy thích hợp với truyền thống Việt tộc, như Phạm Chí Dũng đã nhận xét “Dù nghĩa tử nghĩa tận là truyền thống muôn đời của người Việt, nhưng vẫn đành phải nói thẳng một sự thật: cái chết của ‘chủ tịch nước Trần Đại Quang’ đã chỉ gom hứng được quá ít nước mắt trong khi số người hể hả nhiều hơn hẳn… chỉ thấy một bầu không khí vui mừng không thèm che giấu trên mạng xã hội..”
          Thật mỉa mai! Khi lãnh tụ Liên Sô ra đi, Việt Nam đã khóc sướt mướt: Ông Sta-lin ơi! Ông Sta-lin ơi! Hỡi ôi Ông mất! Đất trời có không?”. Nay lãnh tụ Việt nam mất thì dân chúng lại nâng chén reo mừng như Song Vinh đã chia sẻ:
                   nghe tin bác chủ tịt rồi
                   anh em nâng chén nhậu thôi đã đời
                   nghe tin bác đã tịt hơi
                   anh em nâng chén đã đời nhậu thôi
            Dân chúng mừng vui, còn văn thi hữu thì hạ bút thật cay độc! Nguyễn Hữu Vinh chỉ nhìn thấy gót chân ngập máu của người đi:
                   Gót chân anh, giờ đang còn ngập máu
                   Máu của nhân dân, chiến sĩ, đồng bào
          Chân Quang ngập máu với bộ máy công an trị, thẳng tay trấn áp và hủy diệt dân tộc. Dưới sự lạnh đạo của Quang, dân Việt đang rên xiết dưới gót giày đinh, sống lầm than nghẹt thở như chờ chết:
                   Đã bao năm, dân lầm than cơ cực
                   Rên xiết dưới giày đinh của chế độ bạo tàn
                   Đã bao người dân không còn đường sống
                   Cũng bởi vì đảng độc tài tàn bạo, dã man
          Phần lớn trách nhiệm phải đổ lên đầu Quang, ông trùm công an ngồi trên đỉnh cao quyền lực, ra oai tác quái, bỏ tù và bóc lột người dân tận xương tủy:
                   Từ vị trí đỉnh cao quyền lực
                   Anh ra oai, bỏ ngục dân lành
                   Họ trắng tay, chỉ còn một thứ
                   Lòng yêu nước thương nòi như ngọc sáng long lanh
           Lên án Trần Đại Quang, Nguyễn Hữu Vinh cũng chia sẻ niềm hân hoan của dân Việt trước cái chết của ông. Dân Việt không chỉ ghét Quang, mà còn căm hận và quyết loại bỏ cả bộ máy chém giết của loài qủy đỏ:
                   Nên hôm nay, nghe tin mà sửng sốt
                   Cả đất nước vui mừng, cứ như ở trong mơ
                   Không phải dân chỉ ghét anh nên thế
                   Họ ghét cả tập đoàn ma quỷ tựa Satan
                   Bớt được thằng nào, thì hay thằng ấy
                   Nếu được cả bầy, đất nước sẽ hân hoan
          Điếu văn tiễn biệt của Nguyễn Hữu Vinh kết thúc với nhắn nhủ tập đoàn lãnh đạo Hà Nội, đừng bắt chước Trần Đại Quang bám gót Hồ Chí Minh để bị lịch sử nguyền rủa muôn đời:
                    Nay nằm xuống, anh trở về với đất
                   Hay vào lăng, cho đời rủa không nguôi?
                    Tôi chưa rõ, chỉ chúc anh lần cuối
                   Hãy là tấm gương cho những tên đang bán cả giống nòi.
          Đồng cảm với Nguyễn Hữu Vinh, nhiều người cũng bày tỏ cảm nghĩ trên các diễn đàn với những lời lẽ chua chát, tiêu biểu như Phạm Thanh Nghiên:
                   Bác Quang thì đã đi rồi
                   Nghe đâu hoạn lợn cũng ới ời đi theo.
          Nguyễn Khắc Long quyết liệt hơn kêu gọi dân Việt thẳng tay loại bỏ từng tên đao phủ, không để ai sống sót:
                   Ba Đình đến lúc đảo điên
                   Mong rằng chúng chết gõ chiêng ăn mừng
                   Nhân dân chuẩn bị dây thừng...
                   Tên nào sót lại treo từng đứa lên !!!
          Riêng Trần Phong Vũ lại thương hại Trần Đại Quang nhắm mắt nhưng không thể yên giấc, vì sẽ mãi mãi bị ám ảnh bởi bóng ma của những mảnh đời cay đắng, những tiếng cười hờn căm, với bao tang thương rách nát do bàn tay vấy máu của ông trùm:
                    Đã chết chưa sao tôi thấy màu đen
                   Hình như tiếng ai cười trong đêm vắng
                   Còn sót bên lề những mảnh đời cay đắng
                   Có linh thiêng thì lũ lượt kéo nhau đi
                   Tôi chẳng buồn , vui cũng có ích chi
                   Bởi còn đấy bao tang thương rách nát
          Hồn Nhiên cũng không nặng lời trách cứ, mà chỉ thương hại cho ông Chủ Tịch đã bị Tổng Thái Thú Thiên Triều thủ tiêu bằng vi khuẩn lạ:
                    Anh Quang ơi hỡi anh Quang,
                   Sao anh đi sớm dễ dàng vậy anh?
                   Trọng lú ra sức hoành hành
                   Bịa "vi khuẩn lạ" giết anh 2 lần 
          Còn nhiều vần thơ đưa tiễn không sao kể hết. Thôi xin mượn lời Nguyễn Ngọc Thương để tiễn ông theo gót Nguyễn Bá Thanh về chầu Diêm Vương:      
                   Bác Quang ơi hỡi bác Quang!
                   Hôm qua mới nhắc nay sang từ trần.
                   Dân đen hớn hở... rần rần,
                   Bá Thanh mới... bị thịt, nay... ai mần thêm Quang?!
           “Bắt tay nhau hôm nay, ăn thịt nhau ngày mai” là chuyện cơm bữa của Xã Hội Chủ Nghĩa. Nhưng đáng buồn hơn, chắc chắn bọn lâu la sẽ tranh dành, cướp giật chiếc ghế trống của Quang như lũ kên kên rúc tỉa xác người:
                   Hết hồn, như sét trời... quang,
                   Hỡi ôi! Đang khỏe, chuyển sang... từ trần!
                   Lâu la có dịp tranh phần
                   Ngoi, chen, giành, đạp... ác nhân một bè!
          Thôi!  Xin khép lại những vần thơ tiễn biệt với lời Sấm của Trạng Trình:
                   Bỉnh chúc vô minh quang tự diệt.
                   Trọng ngân bạc phúc sản tất vong.
          Quang đã tận số. Trọng Ngân Phúc sẽ bạc phước ra đi và cộng sản nhất định tiêu vong.. Có chút thương hại cho Quang, nhưng thế cũng đáng đời!




No comments:

Post a Comment