Saturday, December 23, 2017

NGUYỄN XUÂN THIỆP
NỖI BUỒN QUÁN TRỌ 
      
                                                                                  Ngô quốc Sĩ
          Nguyễn Xuân Thiệp  sinh quán ở Huế, học ở Huế và Sài Gòn, dạy học tại Mỹ Tho. Ông  nhập ngũ năm 1963, làm việc cho phát thanh Quân Đội ở Pleiku, Đà Lạt, Sài Gòn.
          Ông bị tù  Cộng Sản từ 1975 tới 1982. Ông qua Hoa Kỳ năm 1995 theo diện HO, hiện định cư cùng gia đình ở Dallas, Texas
          Ông đã cho xuất bản tuyển tập thơ Tôi Cùng Gió Mùa 1998. Chủ biên tạp chí Phố Văn từ 2000-2008.

          Thơ Nguyễn Xuân Thiệp luôn luôn phảng phất hình bóng quê mẹ Việt Nam với tình tự dân tộc rất đậm đà. Bóng quê xưa ẩn hiện qua những chiếc lá bàng xào xạc ngoài sân như những đóm lửa sưởi ấm mùa đông:
                   những chiếc lá bàng
                   trên sân ngày ấy
                   đã nhóm lên đống lửa
                   sưởi ấm mùa đông
          Hôm nay, quê hương cách ngăn, nơi quán trọ tạm dung, nhà thơ hồi tưởng, nhớ về những chiếc lá bàng thuở nào, và qúa khứ bỗng nhiên sống dậy, đưa tác giả trở về tìm lại những cảm xúc ngày nào:
                   đêm
                   anh ngồi viết
                   những câu thơ này
                   trời không ánh lửa
                   đâu rồi
                   những chiếc lá bàng. trên sân nhà em
                   trong thơ em
                   để cho anh sưởi ấm
           Quê hương cách xa nhưng hình   bóng ngày cũ đã trở về, gợn lên ý thơ, nhóm lên ngọn lửa giữa mùa đông, giữa cuộc đời  mưa bay và bóng tối:
                   ôi. thơ
                   và lá bàng
                   những ngọn lửa
                   của mùa đông
                   khi đời chỉ còn mưa bay và bóng tối

          Lá bàng chỉ về trong kỷ niệm, còn tiếng ve đã đến trong hiện thực, trên ngọn sồi già tạm dung, đưa tác giả trở về với những buổi trưa hè nóng bức nơi quê mẹ.  
                   chiều
                   đứng nhìn vầng trăng mọc sớm
                   bỗng nghe tiếng ve ran
                   trên ngọn sồi già
                   tưởng mình đang đứng
                   trước cổng khu vườn thời nhỏ
          Tiếng ve đã làm sống lại cả một thời thơ ấu, ngây ngô mà nên thơ, hồn nhiên hoa mộng, gợi lên tiếc nuối và mong ước trở về:
                   em có nghe tiếng ve
                   của thời thơ ấu ấy
                   cùng anh
                   thuở đầu trọc
                   tắm sông. bẻ trộm bắp
                   chưa biết tới nỗi buồn
                   bao giờ
                   bao giờ
                   anh về lại. bến xưa
          Nhớ thời thơ ấu, rồi nhớ luôn cả thời khoác áo chiến binh, xông pha nơi chiến trường bảo vệ quê hương trước mộng xâm lăng của loài qủy đỏ. Nghe tiếng qụạ kêu, hình ảnh chiến địa bỗng nhiên ẩn hiện với con chuồn chuồn đậu trên nón sắt:
                   bóng quạ trên cành khô
                   kêu quạ quạ
                   nhớ về chiến địa xưa
                   con chuồn chuồn đỏ đậu trên cái nón sắt
                   mây bay mây bay
                   ngồi lại bên đường
                   trò chuyện với chiếc lá khô
                   và hòn đá
                   cười như mơ
          Đáng nhớ nhất là nỗi đau của tác giả, người chiến sĩ cộng hòa khi vừa ra tù cộng sản, thật thểu như kẻ lạc loài. Hình như người tù lương tâm đã bị  xã hội loài người bỏ , chỉ còn  biết làm bạn với vầng trăng và con dế:
                   tôi đi tìm con dế
                   và vầng trăng
                   ôi, vầng trăng từng nghe tôi đọc thơ.
                    những ngày đói rách vừa ra khỏi trại tù.
                    lang thang kiếm ăn trên đường phố sài gòn
                   và đã cùng tôi chia nhau củ khoai lang buổi tối
          Thật bi đát. Nhớ quê nhà với là bàng, tiếng ve con dế và củ khoai, nhưng càng nhớ càng cô đơn mất mát, tác giả đành trở về với thực tại tha hương mà thương cảm cho thân phận lưu vong của mình.
                   tôi mới chợt ngộ ra
                   không, tôi không có một bếp lửa nào
                   một mái ấm nào để trở về
                   mà chỉ là người hành giả
                    đi trên đường chiều
                   cô độc
          Trong nỗi cô đơn giá lạnh nơi đất khách, tác giả đã tìm hơi ấm trong tô phở, món ăn văn hóa của quê hương, chờ thưởng thức bằng cả ngũ quan, vừa thơm, vừa béo, lại nóng và cay:
                   buổi chiều mùa thu
                   mưa lạnh
                   lái xe ra quán. kêu tô phở
                   chin gầu. vò viên
                   béo ngậy
                   nóng
                   bốc thơm mùi hành. ngò gai. húng quế. ớt cay
          Được thưởng thức mùi phở là mùi quê mẹ, bỗng nhiên hình ảnh người yêu  lại trở về cùng chia sẻ tình tự quê hương:
                   em hãy đứng bên tôi
                   dù tuyết rơi hay mưa đá
                   bầu trời hôm nay vẫn còn
                   mặt trời mặt trăng vẫn còn
                   em hãy đứng bên tôi
                   hãy đứng bên tôi
          Nhưng đến bên tôi, em phải rón rén, bước thật nhẹ để khỏi khua động khung cảnh tình tứ như bức tranh thơ:
                   em hãy bước thật nhẹ
                   kẻo tiếng động
                   của những đổ vỡ
                   một lần đi qua đời anh
                   sẽ thức dậy
                   anh muốn
                   mọi vật cứ lặng yên
                   lặng yên
                   như trong những bức tranh
          Hình như tác giả không còn phân biệt mộng và thực. Trong giấc mơ, hình ảnh quê hương đã trở về với tác giả như một hiện thực:
                   giấc mơ
                   đưa tôi về lại
                   với những cây sầu đông
                   hoa tím
                   bếp lửa chiều mẹ nhúm hiên sau
                   ánh mắt quen
                   mùi khoai lang nướng
                   dưới ngọn đèn dầu những trang sách đầu tiên mở
                   găp lại cô bé ngày nào học chung trường thế dạ
          Rồi giấc mơ đã biến thành lời kinh. Tác giả đã nguyện cầu cho ngày về vinh quang. Đó là ngày hội của dân tộc, có bạn bè, có hoa phượng nở,  có tiếng chim hót, có bài thơ bức họa, và những dòng nước mắt vui mừng:
                   cho tôi về lại
                   với những mái tóc húi cua của bạn bè
                   những bài thơ bài tùy bút bức họa.
                   tiếng chim của buổi sáng mai
                   sẽ không có chiến tranh chia ly lửa và khói

          Đó là Nguyễn Xuân Thiệp, nhà thơ, nhà giáo, nhà binh, sống nơi quán trọ tạm dung, mà lòng luôn luôn tha thiết với quê hương đất nước. Ước mơ trở về của Trần Thiện Hiệp chính là ước mơ của toàn thể dân Việt Nam. Ước mơ đó sẽ thành hiện thực một ngày gần đây. Cá nhân tôi cũng xin thể hiện mối đồng cảm mơ ước trở về với tác giả bằng lời tạ từ:
                   Một ngày không xa
                   Anh giã từ Cali chói nắng
                   Vẫy tay chào thung lũng hoa vàng
                   Về bước nhẹ trên cầu tre đưa võng
                   Gửi lại đây bài thơ lạc vận
                   Thay lời tạ từ thần nữ Tự Do..
          Quê hương bỏ lại. Quê hương tạm dung. Thân phận lưu vong một chốn đôi quê bao giờ chấm dứt với ngày về vinh quang, khi đất mẹ sạch bóng thù trong giặc ngoài…
                                     


No comments:

Post a Comment