HOÀNG TRỌNG
TÌNH NƯỚC THEO
NHỊP TANGO
Ngô
Đức Diễm
Hoàng
Trọng tên thật là Hoàng Trung
Trọng, sinh tại Hải Dương chuyển về sống tại Nam Định,
học nhạc tại trường Dòng Nam Định, tiếp tục nghiên cứu âm nhạc qua sách
vở và học hàm thụ từ một trường ở Paris.
Năm
15 tuổi, Hoàng Trọng cùng các anh em và bạn bè như Đan
Thọ, Đặng Thế Phong, Bùi Công Kỳ... lập một ban nhạc.
Cuối thập niên 1930, tân nhạc Việt Nam bắt đầu hình thành, Hoàng Trọng đã có sáng tác đầu
tay Đêm trăng khi ông mới 16 tuổi. Một số bản nhạc của ông đã
được Phạm Duy trình
bày trên sân khấu của gánh hát Đức Huy, trong đó có Tiếng đàn tôi. Một
bản nhạc tiền chiến nổi tiếng khác của Hoàng Trọng thời gian đó là Một
thuở yêu đàn.
Vì
chiến tranh, ông di chuyển khỏi Nam Định qua Phát Diệm và
cuối cùng định cư tại Hà Nội.
Thời gian đó ông đã viết bản Phút chia ly và nhờ quen thân với các nghệ sĩ của đài phát thanh như Mộc Lan, Minh Diệu, Mạnh Phát, Châu Kỳ,
các nhạc
phẩm của ông được phổ biến rộng rãi..
Gia
nhập quân đội,
làm trưởng ban Quân nhạc Bảo Chính Đoàn trong chương trình Tiếng nói Bảo Chính
Đoàn của đài phát thanh Hà Nội. Khoảng thời gian này, ông viết nhiều bài hát,
trong đó có Gió mùa xuân tới, và nổi tiếng với Nhạc sầu
tương tư, Dừng bước giang hồ.
Năm 1954, Hoàng Trọng di cư vào miền Nam. Ông thành lập những
ban nhạc trình diễn trên đài phát thanh Sài
Gòn, đài Quân đội, đài
Tiếng Nói Tự Do và đài Truyền hình Việt
Nam, đặc biệt là Ban hợp xướng Tiếng Tơ Đồng, trình bày
nhiều ca
khúc tiền chiến giá
trị.
Tại Sài Gòn, Hoàng Trọng sáng tác nhiều ca
khúc nổi tiếng như Ngàn thu áo tím, Lạnh lùng, Bạn
lòng, Mộng lành, Tiễn bước sang ngang, Ngỡ
ngàng... Ông cũng tham gia viết nhạc phim,
một vài phim có tiếng như Xin
nhận nơi này làm quê hương, Giã
từ bóng tối, Người
tình không chân dung, Sau
giờ giới nghiêm, Bão
tình. Với nhạc trong bộ phim Triệu
phú bất đắc dĩ, Hoàng
Trọng đã được giải
thưởng Văn học Nghệ thuật của Việt Nam Cộng hòa trong năm 1972 - 1973.
Năm 1992 Hoàng Trọng sang định cư tại Hoa Kỳ và qua đời
ngày 16 tháng 7 năm 1998.
Hoàng Trọng được tặng danh hiệu là vua Tango, vì đa số các
bản nhạc nổi tiếng của ông đều viết theo điệu Tango. Đây là thể điệu của tình yêu
với những nhịp bước thật lã lướt. Nhưng tình yêu của Hoàng Trọng phải da diết đến độ si mê đám đuối dù chỉ một
lần rồi thôi:
Cho tôi yêu người
tình yêu sao đắm đuối
Xin một lần thôi cho tôi yêu cuộc đời
Yêu với nụ hồng đắm say
Yêu mãi giấc mơ tuyệt vời, mắt môi ngậm ngùi
Rồi mai dù cho cách xa trần gian có ta mộng thành gấm hoa
Xin một lần thôi cho tôi yêu cuộc đời
Yêu với nụ hồng đắm say
Yêu mãi giấc mơ tuyệt vời, mắt môi ngậm ngùi
Rồi mai dù cho cách xa trần gian có ta mộng thành gấm hoa
Yêu mãnh liệt đắm
đuối, tình của Hoàng Trọng là tình bão tố, phải gây sóng gió, nhất là khi tình tan
vỡ. Tưởng một lần rồi thôi, nhưng ngờ đâu, một lần tan vỡ cũng đủ làm cho tim người tan nát, suối lệ tuôn rơi:
Anh ơi! Phút hôn mê tình vương bão tố khiến
xui lệ rơi.
Anh ơi! Thôi tan vỡ hoa đời hận sao nguôi.
Anh ơi! Lúc lẻ loi cay đắng tràn ngập bến đắm đuối!
Anh ơi! Thôi tan vỡ hoa đời hận sao nguôi.
Anh ơi! Lúc lẻ loi cay đắng tràn ngập bến đắm đuối!
Thế là hiển nhiên, yêu không hẳn là cõi phúc, mà chỉ là sóng
gió, là thương đau, bẽ bàng và gió mưa ướt lạnh tâm hồn:
Xót thương cho
tình bẽ bàng
Một lần yêu yêu người chất ngất thương đau
Trái tim sao đành câm nín
Đắng cay một mình, sao chẳng cùng chung hướng đời
Anh ơi! hôm nao gió mưa gào trong đêm tối…
Tình sao thương đau?
Tình sao xót xa dài lâu?
Một lần yêu yêu người chất ngất thương đau
Trái tim sao đành câm nín
Đắng cay một mình, sao chẳng cùng chung hướng đời
Anh ơi! hôm nao gió mưa gào trong đêm tối…
Tình sao thương đau?
Tình sao xót xa dài lâu?
Cơn bão tình của Hoàng Trọng với điệu Tango đã làm nhiều
người say mê. Đến như tình yêu dành cho đất nước, thì dù không lên gió bão,
cũng làm bao người
nức lòng, hãnh diện về non sông gấm vóc hùng
vĩ, đất đai phì nhiêu như dòng sống dân tộc tuôn tràn:
Đất nước tôi màu thắm bên bờ đại
dương
Bắc với Nam, tình nối qua lòng miền Trung
Đất nước tôi từ mái tranh nghèo Bắc Giang
Vượt núi rừng già Trường Sơn
Vào tới ruộng ngọt phương Nam
Bắc với Nam, tình nối qua lòng miền Trung
Đất nước tôi từ mái tranh nghèo Bắc Giang
Vượt núi rừng già Trường Sơn
Vào tới ruộng ngọt phương Nam
Đất nước tươi đẹp đáng yêu, còn dân Việt lại thật sự oai hùng,
chưa bao giờ khuất phục trước ngoại xâm, tô đậm sử xanh với những chiến thắng
oanh liệt:
Dân nước tôi từng đấu
tranh diệt ngoại xâm
Trên máu xương từng hát
ca bài thành côngDân nước tôi nòi giống hùng cường Lạc Long
Làm gái toàn là Trưng Vương
Làm trai rạng hồn Quang Trung
Hãnh
diện
với lịch sử oai hùng, Hoàng Trọng tin tưởng mạnh mẽ rằng, sẽ có ngày dân Việt
chiến thắng kẻ nội thù là cộng sản miền Bắc, đã
đem búa liềm và cờ đỏ về gieo rắc bao thảm họa trên đầu dân tộc:
Mai kia dưới cờ chiến thắng
dân Nam vượt đồi vượt núi về thương sông Hồng.
Mai kia đón ngàn tia nắng
anh mang về cùng nhuộm thắm đôi lòng...
dân Nam vượt đồi vượt núi về thương sông Hồng.
Mai kia đón ngàn tia nắng
anh mang về cùng nhuộm thắm đôi lòng...
Thương sông Hồng chính là thương quê hương
bỏ lại năm 1954 để chạy trốn cộng sản, vào miền Nam tìm tự do, rồi lại từ giã
miền Nam năm 1975, đi tìm đất sống khi cánh
cửa tự do khép lại. Quê hương tuy còn đó, nhưng dân Việt đã thật sự mất quê hương,
vì phải mang thân phận lưu đày trên chính
quê hương mình.
Qua bao mùa thương nhớ
Ngàn lá úa tơi bời
Lòng vẫn ước xa xôi
Nhạc thu đưa réo rắt
Gieo sầu những tâm hồn
Giang hồ xa quê hương... quên lối
Ngàn lá úa tơi bời
Lòng vẫn ước xa xôi
Nhạc thu đưa réo rắt
Gieo sầu những tâm hồn
Giang hồ xa quê hương... quên lối
Tuy phải rời xa quê hương, con tim tác giả vẫn gắn chặt với
quê mẹ ngàn thương:
Mây gió trôi bay khi chiều tàn
Xao xuyến bao tâm hồn nát tan
Những khi thu gió gieo tràn lan
Nhớ quê hương héo sầu tâm can
Mây gió trôi bay khi chiều tàn
Xao xuyến bao tâm hồn nát tan
Những khi thu gió gieo tràn lan
Nhớ quê hương héo sầu tâm can
Thế là xa cách, nhưng quê hương
vẫn còn đó trong tâm tưởng. Tiếng chuông chiều, cánh chim ngang trời hay làn gió
lướt qua, đều chuyên chở hình bóng quê hương yếu dấu:
Trông bóng chim bay ngang về chiều Khi ánh dương thu tàn hắt hiu
Lắng theo ngàn tiếng chuông chiều vang
Gió xa đưa lướt ngoài quan san
Đó là nỗi lòng Hoàng Trọng. Đó
cũng chính là nỗi lòng dân Việt phải lìa xa quê hương mà ngày đêm vẫn luôn luôn
ấp ủ hình bóng quê mẹ dấu yêu, hẹn một ngày về…
No comments:
Post a Comment