GIẢI THỂ CỘNG SẢN
VIỆT NAM
ĐẤU TRANH BẤT BẠO
ĐỘNG HAY BẠO ĐỘNG
Ngô Quốc Sĩ
Đấu tranh bất bạo động là phương thức
đấu tranh theo xu thế thời đại và đang được nhiều quốc gia áp dụng chống lại độc
tài quân phiệt, thần trị hay đảng trị.
Hôm
nay, công cuộc vận động dân chủ hóa Việt Nam đang đi vào giai đoạn quyết liệt
nhất, và nhiều người tự hỏi, có thể áp dụng đấu tranh bất bạo động để loại bỏ
chế độ cộng sản Việt Nam không?
Người
ta thường phân biệt đấu tranh bạo động với đấu tranh bất bạo động. Đấu tranh bạo
động sử dụng vũ khí, súng đạn, còn đấu tranh bất bạo động không cần vũ khí, chỉ
sử dụng sức mạnh tinh thần như đối thoại, thuyết phục, phản biện, phản kháng, bất hợp tác, tuyệt thực ..Theo Gene Sharp, một
lý thuyết gia về đấu tranh bất bạo động, những vũ khí
bất bạo động này đã cung cấp cho người ta một sự thay thế cho súng đạn, và các
cuộc cách mạng trên thế giới trong hơn một thế kỷ qua đã chứng minh “vũ khí
bất bạo động mạnh hơn bạo lực rất nhiều”.
Sức mạnh của bất bạo động còn được đo lường qua sự giảm
thiểu tổn thất nhân mạng, giảm thiểu tổn hại tài nguyên quốc gia và xây dựng
được một nền tảng quan trọng cho tiến trình dân chủ hóa, cũng như ngăn cản sự
trở lại của độc tài.
Hẳn nhiên, không ai có thể phủ nhận đấu tranh bất bạo động đã
thành công tại các quốc gia Tây Phương tiêu biểu như cuộc Cách Mạng Nhung tại Đông
Âu và cuộc Cách Mạng Hoa Lài tại Trung Đông và Bắc Phi. Nhưng nghiên cứu hiện
thực chính trị và bản chất của cộng sản Việt Nam, nhiều người đã tỏ ra dè dặt,
không dám tin vào tính cách hữu hiệu của đấu tranh bất bạo động.
Trước hết, lấy vũ khí để xác định ý nghĩa của bạo động hay
bất bạo động chưa hẳn đã hợp lý. Có khi có sử dụng vũ khí nhưng không mang tính
bạo động như Đoàn văn Vươn dùng súng hoa cải để tự vệ truớc tấn công của công
an Hải Phòng tại Tiên Lãng, quân đội Nga quay thiết giáp bảo vệ Yeltsin trước tòa
nhà Quốc Hội Nga, quân đội Ai Cập đã quay mũi súng bảo vệ nguời dân biểu tình.
Nhất là nhiểu khi người ta cần sức mạnh võ trang để chặn đứng bạo lực, như chủ
trương “hòa bình trong sức mạnh” của
Tổng Thống Reagan qua kế hoạch “chiến
tranh sao trời” đã giúp chiến thắng
Sô Viết. Tiêu biểu nhất là trường hợp Do Thái, bị đe dọa nuốt chững bởi khối Ả
rập thù nghịch, chủ trương xóa bỏ Do Thái khỏi bản đồ thế giới. Nếu không có ý
chí sinh tồn và vũ khí tự vệ, thì Do Thái đã biến mất tại Trung Đông từ lâu!
Ngược lại, có khi không sự sử dụng vũ khí mà vẫn mang tính
bạo động, cụ thể như tên đại úy công an cộng sản Việt Nam đạp vào mặt anh Nguyễn
Chí Đức trong cuộc biểu tình chống Trung cộng tại Hà Nội, như bọn công an côn đồ
đánh gãy cổ giết chết ông Trịnh Xuân Tùng
chỉ vỉ không đội mũ bảo hiểm, hay tên công an đưa tay bịt miệng LM Nguyễn Văn Lý
tại tòa án nhân dân Huế Thừa Thiên..
Người ta lại còn nhận thấy có sự khác biệt căn bản giữa chính
trị Tây phương và Đông phương. Nhờ có dân trí cao, người Tây phương, dù là cộng
sản, vẫn nhận thức được những giá trị phổ quát như dân chủ, tự do và nhân quyền,
nênTổng Bí Thư Gorbachev mới đưa ra chính sách cởi mở chính trị Glasnost và
Perestroika, mở ngõ cho công cuộc cách mạng giải phóng Đông Âu và sự tan rã của
Sô Viết. Cũng thế, nhờ trình độ dân trí cao, lời kêu gọi của Đức Giáo Hoàng
Gioan Phao Lô II “Các con đừng sợ” có
thể dội vào con tim óc dân chúng Ba Lan, kể cả nguời cộng sản Balan, làm cho cuộc
cách mạng dân chủ thành tựu và thành vết dầu loang giải phóng 15 quốc gia Đông Âu.
Á Châu nói chung và Việt Nam nói riêng thì khác. Cứ nhìn Trung cộng với chủ trương
đàn áp dân chủ và trí thức của tầng lớp lãnh đạo thì đủ biết, bản chất bạo lực
sắt máu của các “chú con trời”. Mao
Trạch Đông đã hãnh diện với bản chất sắt máu đó với những lời lẽ thật bất nhân
“ Tần Thủy Hoàng chỉ chôn sống 460 nho
sĩ, còn chúng ta đã giết chết 460 ngàn trí thức..” Truyền thống diệt chủng đó lại tiếp diễn tại
Thiên An Môn, với xe tăng và họng súng bắn nát khát vọng tư do của trên 3000
thanh niên thiếu nữ hiên ngang vào quãng trường dựng lều dân chủ. Bám gót đàn
anh cộng sản Trung Quốc, cộng sản Việt Nam đã phát động chiến dịch Đấu tố Cường
Hào Ác Bá và Cải Cách Ruộng Đất, giết chết cả nửa triệu dân lành theo chỉ thị của
Trần Phú “Trí Phú Địa Hào đào tận gốc
trốc tận rễ” và lời hô hào của Tố Hữu “ Giết
giết nữa bàn tay không ngưng nghỉ..” Chủ trương diệt chủng đó lại tái diễn
tại Huế trong tết Mậu Thân, chôn sống trên 5 ngàn người dân vô tội!
Lý do cũng dễ hiểu. Cộng sản Việt Nam xuất thân từ tầng lớp
vô học, vốn đuợc gọi là “bần cố nông”
tiêu biểu như Tổng Bí Thư Đỗ Mười chỉ học tới lớp Ba Trường làng, lại tự cao là
“Đỉnh cao trí tuệ loài nguời” thì làm
sao dân Việt tránh khỏi tai họa?
Thử hỏi, đối diện với những tên đao phủ vô học, với những bộ
máy chém giết, thì chẳng lẽ dân Việt cứ ngồi đó bất bạo động, mà dâng kiến nghị,
mà đọc tuyên ngôn, mà viết kháng thư, hay chấp tay cầu nguyện, là thắng được cộng
sản sao? Nào ai có muốn có đổ máu? Nào
ai không muốn tiết kiệm xuơng máu dân tộc. Nhưng với cộng sản Việt Nam, vốn chủ
trương “còn đảng còn mình”, cưỡi cổ dân
tộc để thụ hưởng thành qủa cách mạng, thì
đấu tranh bất bạo động không đủ để đẩy lui cộng sản. Nói khác, đối đấu với cộng
sản Việt Nam, cần sức mạnh quần chúng bất bạo động, nhưng cũng cần sức mạnh quần
chúng võ trang. Yếu tố căn bản nhất là
quân đội cộng sản phải thức tỉnh, thay vì mê muội làm công cụ của đảng, thì hãy
trở về với dân tộc, đúng theo tên gọi “quân
đội nhân dân”, quay mũi súng để bảo vệ cuộc cách mạng dân chủ đang châm ngòi.
Đó là bạo động chống bạo lực. Đó là những làn đạn bắn ra từ lòng địch. Đó là cơn
bão lửa thiêu rụi tòa nhà đúc bằng vàng của bọn đao phủ Hà Nội..
No comments:
Post a Comment