MÁU NHUỘM CỜ HỒNG
Thiên An Môn
Mặt trời vừa lóe sáng
Nắng ấm chưa kịp hôn
lên cỏ cây
Đã vội tắt
Từng tia hy vọng cuối
trời tàn tạ
Ngậm ngùi
Thê lương!
Ta thương em
Người em gái nhỏ Bắc
Kinh
Đầu thai lầm thế kỷ
Lớn lên trong lửa máu
hận thù
Chủ nghĩa vĩ đại
Giáo điều bất nhân
Nòng súng đen ngòm
bàn tay quỷ dữ
Dân lành ngụp lặn
trong tuyệt vọng khổ đau
Hôm nay
Bỗng thấy gió rung ngọn
cờ dân chủ
Lòng em mở hội hoa
đăng
Nụ cười trên môi tươi
nở
Nữ Thần Tự Do vẫy tay
gọi mời
Vào Thiên An Môn dựng
lều mơ ước
Em hiên ngang tiến bước
Than ôi!
Màn sắt muôn thuở lại
buông tù ngục
Thiên đường cửa khép
ngoài Thiên An Môn
Súng bắn nát tim non
Đá quãng trường nức nở
Từng mảnh thịt xương
cuốn vào xích sắt
Từng chuỗi ước mơ vèo
theo đạn bay
Bắc Kinh hôm nay
Quỳnh Lưu Budapest
năm nào
Hồng Tây Phương
Đỏ Đông Phương
Thế đó
Thiên đường cộng sản
Ngàn năm…
Chiều nay
Ngày bốn tháng sáu
Nhân loại nhìn về Bắc
Kinh nhỏ lệ
Tấn kịch đã hạ màn
Gạch đá còn khóc than
Chục ngàn cái chết giữa
hàng triệu cái sống
Hạt cát trên bãi hoang
Tuồng đời vô nghĩa
Nào ai có biết
Nào ai có hay
Cả tỷ con tim thoi
thóp
Cả tỷ làm môi mím chặt
căm hờn
Năm tháng trải dài vô
vọng
Phận người thu nhỏ dế
giun
Thèm một chén cơm
Xin một chút khí thở
Và một hớp tình người
Giữa vũng lầy giả
nhân giả nghĩa
Trong tay khổng lồ đầy
gân thiếu trái tim (1)
Thương thay!
Tiếng thét gào đã bị
bóp chết
Bằng đại bác xe tăng
Bằng nòng súng bất
nhân
Máu tự do đỏ hồng sa
mạc
Thiên An Môn
Cửa trời vội khép
Lạnh lẽo
Oan khiên!
Ngô Đức Diễm
(1)Nhân
Văn Giai Phẩm
No comments:
Post a Comment