MỘT LẦN CHO TẤT CẢ ®
Ngô Quốc Sĩ
Công cuộc đấu tranh
giải thể cộng sản của dân Việt đã diễn ra trong suốt chiều dài lịch sử từ ngày
Hồ Chí Minh đem chủ thuyết ngoại lai phản tiến hóa về nhuộm đỏ dân tộc. Từ các
chiến khu Bùi Chu Phát Diệm đến cuộc di cư vĩ đại năm 1954, rồi cuộc khởi nghĩa
Quỳnh Lưu 1956 và 20 năm chiến đấu kiên cường của quân dân miền Nam, dân Việt đã
nêu cao chính nghĩa quốc gia và khẳng định lập trường không bao giờ chấp nhận
hay thỏa hiệp với cộng sản. Nhất là những nỗ lực đấu tranh của dân Việt sau
1975 lại càng chứng tỏ quyết tâm phế bỏ cộng sản của dân Việt trong nước cũng
như ngoài nước, đặc biệt là ngay trong lòng chế độ với những tiếng nói khẳng khái
như những viên đạn xuyên thủng chế độ của Bùi Tín,Nguyễn Minh Cần, Nguyễn Hộ, Nguyễn
Đình Cống, cũng như Bùi Minh Quốc, Phan Huy và Trần Vàng Sao…
Hôm nay, xuất hiện một ngòi bút mang tên
“Nông Dân Nam Bộ” như một làn đạn mới
bắn thẳng vào lũ con hoang phản bội bất nhân, làm dư luận sôi sục, đặc biệt vào thời
điểm cụ Lê Đình Kình, 84 tuổi đầu, cựu đảng viên với 56 tuổi đảng, vừa bị lực
lượng công an và bộ đội thảm sát tại Đồng Tâm vì cương quyết bảo vệ mảnh đất sống do cha ông để lại…
Qua hai bài thơ “Nước ta Đi Về Đâu” và “Một Lần
Cho Tất Cả”, tác giả đã phơi bày bộ mặt thật của cộng sản Việt Nam với bản
chất độc ác bất nhân và đối trá phỉnh gạt của bọn hoang thú đã đánh mất chất người,
đáng gọi là “ngựa trâu”, hay “chó vàng cho
đen,” đồng thời kêu gọi toàn dân đứng lên một lần cho tất cả để cứu nguy tổ
quốc.
Tự nhận là một người nông dân Nam Bộ, tác
giả đã kể lại thảm cảnh cộng sản giết người không gớm tay, nơi thôn xómmiền Nam
hiền hòa, gây cảnh huynh đệ tương tàn, tắm máu lịch sử:
Từ
cái đêm hôm ấy
Sáng ra tôi đã thấy
Xác người thả trôi sông
Tương tàn cũng từ đấy!
Sáng ra tôi đã thấy
Xác người thả trôi sông
Tương tàn cũng từ đấy!
Kể từ hôm ấy, từ hôm cộng sản về,
đất nước đã
chìm xuống vực thẳm. Việt Nam trở thành địa ngục và con người biến thành hoang
thú, đúng như Nguyễn Chí Thiện khẳng định, cộng sản biến con người “thành ngựa thành trâu” hay Đức Tường đã
coi cộng sản là “bầy chó hoang”. Ở
đây, tác giả cũng phẫn nộ trước nỗi ô nhục bị cộng sản tước quyền làm người, bắt
hạ xuống ngang hàng súc vật:
Ta sống trong ô nhục
Tận
cùng đáy địa ngục
Không
còn là con người
Xuống
ngang hàng thú vật!
Trước hiện thực bi đát hầu như tuyệt vọng
hôm nay, tác giả đã buốt nhức tự hỏi, đất nước mình sẽ đi về đâu? Việt Khang đã
hỏi thế, cô giáo Lam đã hỏi thế. Hôm nay người mang tên Nông Dân Nam Bộ lại nêu
lên câu hỏi đắng cay đó:
Nước ta đi về đâu
Với cái đám bọ sâu
Lũ tội đồ dân tộc
Toàn là thứ ngựa
trâu?
Tự
hỏi rồi cũng tự trả lời. Theo tác giả, muốn cứu nguy tổ quốc, dân Việt cần loại
bỏ đám sâu bọ ngựa trâu, nhất là phải nhận thức một chân lý căn bản mà cựu Tổng
Thống Nga Boris Yeltsin đã xác quyết “Cộng
sản không thể thay đổi mà chỉ có thể thay thế”. Dân Việt phải dứt khoát loại
bỏ cộng sản, bởi lẽ bản chất cộng sản là
dối trá và bạo lực, lại ngoan cố và tự mãn, có thể đổi dạng nhưng khó có thể biến
chất:
Cộng sản không thể sửa
Ta phải thay thế thôi
Càng lâu càng mục rửa
Hận thù đang sục sôi!
Ta phải thay thế thôi
Càng lâu càng mục rửa
Hận thù đang sục sôi!
Thế đó! Ngày nào còn cộng sản thì oan
khiên còn chồng chất và hận thù càng sục sôi. Ngày 19 tháng 8 năm 1945 là ngày tủi nhục và ngày 3o tháng 4 năm 1975 là
ngày Quốc Hận, bởi lẽ từ những ngày tang tóc đó, đất nước thật sự điêu linh, dân
tộc tan tác, lòng người quặn thắt và mẹ Việt Nam thi thể đứt lìa..
Thù hận làm sao vơi?
Khi uất ức ngập
trời
Oán hờn cao chất
ngất
Nỗi căm thù lên ngôi!
Làm sao vơi được thù hận khi cộng sản
cứ tiếp tục gieo oan khiên lên đầu dân tộc với chính sách cai trị tàn bạo bất
nhân, lại còn đem gia tài của tổ tiên dâng hiến cho ngoại bang, nhẫn tâm làm
thái thú phản bội dân tộc, giết hại đồng bào chỉ vì ảo tưởng thiên đuờng xã hội
chủ nghĩa, nhất là vì tham quyền tham lợi:
Bốn ngàn năm xương máu
Tổ Tiên ta đổ ra
Để cho lũ Hồ cáo
Đem dâng cho Nga Hoa?
Rốt cuộc, dân Việt không thể chờ đợi lâu
hơn nữa. Nước đã tràn ly. Dân Việt đã bị đẩy tới chân tường. Tức nước tất nhiên
phải vỡ bờ. Bốn mươi lăm năm đã qúa đủ! Giờ đây dân Việt không còn chọn lựa nào
khác ngoài “lấy máu đào tươi thắm tưới
cho hoa”, nghĩa là chấp nhận hy sinh, quyết lấy máu mình tô thắm lịch sử như
cụ Lê Đình Kình và dân Đồng Tâm đã làm, để xây tượng đài dân chủ trên quê hương
và trong lòng dân tộc:
Ta không còn chọn lựa
Không chờ lâu hơn nữa
Hơn bốn mươi năm rồi
Cháu con ta nguyền
rủa!
Đây là một chọn lựa vô cùng khó khăn,
bởi lẽ phải hy sinh tất cả những giá qúy giá nhất đời mình, kể cả mang sống.
Nhưng đây là là sự hy sinh cần thiết, vì chỉ có con đường máu mới phá vỡ được
then cài ngục đỏ, mới khai mở được cánh cửa vào cõi sống dân tộc:
Khao khát lắm người ơi
Một lần cho tất cả
Dù máu đổ thịt rơi
Nhưng cũng đành chịu
thôi!
Người ta vẫn gọi giòng
sinh mệnh dân tộc là giòng sinh mệnh tuôn tràn trên lửa máu. Hiện thực bi đát hôm
nay tại Việt Nam, với niềm đau dân oan, với
máu tuôn dân chủ, với lệ ướt nhân quyền, nhất là với nỗi nhục mất nước, đòi
hỏi dân Việt phải hy sinh tối đa, như thể một lần cho tất cả. Ai mà chẳng đau lòng
nhìn thấy cảnh máu đổ thịt rơi, nhưng dân Việt không còn chọn lựa nào khác!
Trong máu lửa tuôn tràn, dân Việt đang hé thấy hoa trái tự do chớm nở, đúng như
lời tiên tri của Nguyễn Chí Thiện: “Nếu chúng ta đồng tâm tất cả. Lấy máu đào tươi thắm
tưới cho hoa.Hoa sẽ nở muôn nhà muôn vạn đoá..”
Đó chính là định mệnh
của dân tộc Việt, được khai sinh, lớn lên và trường tồn trong lửa máu với ngàn
năm nô lệ giặc Tàu, trăm năm đô hộ giặc Tây, và 75 năm hận thù giặc cộng. Nay
hoa tự do đang ươm nụ. Bão cát dân chủ đang cuộn lên từ lòng giếng. Ánh đuốc nhân
quyền đang le lói trong từng con tim Lạc Hồng. Ánh đuốc công lý đang xóa tan bóng
tối…
No comments:
Post a Comment