TRẢ LẠI CHO TA
Ngô Quốc Sĩ
Cộng sản Việt Nam đã cướp chính quyền
quốc gia năm 1945 với chiêu bài độc lập, rồi
chiếm miền Nam năm 1975 dưới chiêu bài giải phóng, và thâu tóm toàn cõi
Việt Nam vào qũy đạo đỏ dưới chiêu bài thống nhất đất nước. Qua giòng lịch sử đầy
lửa máu, dân Việt đã không ngừng đấu tranh đòi lại gia tài đã bị cướp mất. Việt
Khang đã đòi “Trả lại cho dân” và
Nguyệt Ánh đả đòi “Trả ta sông núi”.
Nay đến lượt Từ Yên qua bài “Hát cho Việt
Nam”cũng lên tiếng đòi lại non sông
Việt Nam để dân Việt được hưởng cuộc sống tự do, ấm no thanh bình.
Theo lời thổ lộ của tác giả, bản nhạc
“Hát cho Việt Nam” là một trường hợp
đặc biệt, được hoàn thành trong thời gian 8 năm ròng rã. Ban đầu, anh tính bỏ dở,
nhưng khi thấy Việt Khang bị cầm tù vì sáng tác và hát nhạc đấu tranh, thì anh đã
lấy lại cảm hứng và hoàn tất ca khúc, với ý hướng hòa hợp giữa lạc quan va cay
đắng, để diễn tả đúng hiện thực Việt Nam hôm nay.
Từ Yên thật đa tài, vừa là nhà thơ viết
lời, vừa là nhạc sĩ sáng tác, vừa là ca sĩ trình diễn…
Mở
đầu bản nhạc, anh đã trải lên cung bậc nỗi lòng đau xót của dân Việt đã bị cướp mất giang sơn gấm vóc, lịch
sử oai hùng, hồn thiêng sông núi, cũng như tự do dân chủ là niềm khát vọng
chính đáng của dân tộc. Trước nỗi mất mát lớn lao đó, dân Việt phải
cương quyết đứng lên đòi
lại cho bằng được những mảnh chi thể mẹ Việt Nam đã bị đứt lìa:
Trả
lại cho tôi giang sơn Hùng Vương
Trả
lại cho tôi anh linh Bạch Đằng, hồn thiêng nước Nam
Trả
lại cho tôi Nam Quan, Hoàng Sa
Trả
lại cho tôi quê hương tự do
Tiếp đến, tác giả đã cảm
thấy lòng quặn thắt khi thấy niềm vinh quang “làm người” nói chung với ý thức nhân bản, và “làm người Việt Nam” nói riêng, với giòng máu Lạc Hồng, với khí thiêng
sông núi và lịch sử oai hùng, nay đang tàn tạ. Đúng như nhận xét của Mục Sư Hoàng
và Đức Tường, Cộng sản Việt Nam là những con thú hoang, đã cướp mất bản chất
người và bản chất người Việt Nam của dân Việt. Hồ Chí Minh đã mượn lời Quản Trọng
hô hào “trăm năm trồng người”, mà thực
chất chỉ là trồng thú. Thế nên, con đường cứu quốc phải bắt đầu bằng cách khôi
phục con người với tinh thần nhân bản, và con người Việt Nam với ý chí hào hùng
và niềm hãnh diện dân tộc cao vời:
Trả lại cho tôi vinh quang làm người, làm người Việt Nam
Tôi
là Việt Nam, có quê hương bờ đại dương Thái Bình
Tôi dân Lạc Hồng, ngàn muôn
trang sử oai linh
Tôi
lớn khôn lên, mơ một cuộc sống thanh bình
Dựng
xây đất nước, nối chí thiêng cha ông ngàn năm
Thử hỏi ai đã đánh
mất con người và con người Việt Nam? Từ Yên đã không ngần ngại trả lời, đó chính
là bọn con hoang đã đem chủ thuyết cộng sản ngoại lai và bất nhân phản tiến hóa
về đày đọa dân tộc trong đói nghèo, làm cho vận nước điêu tàn. Nhất là người cộng
sản còn là lũ Việt gian nhẫn tâm làm tay sai bán đứng gia tài của mẹ cho ngoại
bang. Nếu Lê Lợi ngày xưa đã lên án bọn thái thú rước voi giày mã tổ “Quân cuồng
Minh thừa cơ gây hoạ. Bọn gian tà còn bán nước cầu vinh”, thì hôm nay, cộng sản Việt
nam lại tái diễn trò Chiêu Thống phản bội đó:
Tôi
là Việt Nam, sáu mươi năm nhọc nhằn không nụ cười
Thương
dân Việt nghèo, buồn cơn tai biến chưa nguôi
Căm
oán quân gian gây vận nước điêu tàn
Thù
giặc phương Bắc xâm lấn quê hương, non sông Lạc hồng .
Hai mươi năm xưa, hờn câu Nam
Bắc phân ly
Bao
nhiêu năm qua, lệ nô không thấy mặt trời
Cộng sản vẫn lớn tiếng
hô to khẩu hiệu mị dân “Độc Lập Tự Do Hạnh
Phúc” và chính Hồ Chí Minh cũng tuyên bố “Không gì qúy hơn Độc Lập Tự Do”, nhưng thực chất chỉ là tuyên truyền
láo khoét. Miệng nói tự do mà hành động đàn áp dân chủ từ trong trứng nước, còn
ban hành “luật an ninh mạng” để bóp
chết tự do ngôn luận, tiểu biểu như BS Phạm Hồng Sơn chỉ phổ biến tài liệu “dân chủ là gì ?” mà phải lãnh án 13 năm tù ở và 3 năm quản chế! Cũng thế, hô hào tự do mà
cho công an đưa tay bịt miệng Linh Mục Nguyễn Văn Lý trước tòa án nhân dân
Huế Thừa Thiên! Còn độc lập thì khỏi nói. Độc lập đâu chẳng thấy, chỉ thấy nô lệ
ngoại bang, đem biển đảo, lãnh thổ và tài nguyên dâng hiến cho Tàu để mong đàn
anh giúp giữ vững chiếc ghế lãnh đạo, đúng theo khẩu hiệu “còn đảng thì còn mình”. Hoàng Sa Trường Sa đã mất. Tài nguyên, núi
rừng, biển đảo cũng lọt vào tay ngoại xâm. Nay bãi Tư Chính, nguồn dầu khí và đất
hiếm đá cháy như kho vàng qúy giá của Việt Nam cũng đang bị đe dọa! Các đặc khu
kinh tế Vân Đồn, Bắc Văn Phong, Phú Quốc, tuy không chính thức cho thuê 99 năm,
cũng đã âm thầm do người Tàu kiểm soát!
Tự do chi đây? sao tù đày cho người yêu nước
Độc lập chi đây? hay lọc lừa
bán đất Việt Nam
Hai
mươi năm xưa, mang hận thù xâu xé quê hương
Rồi
ba mươi năm sau, đem biển Đông dâng hiến giặc Tàu..
Thế đó! Hai mươi năm xưa
cộng sản xâu xé quê hương với cuộc xâm lăng miền Nam, giết chết tự do dân chủ và
cướp đoạt hạnh phúc của dân Việt. Rồi 30 năm sau,cộng sản lại vỗ ngực tự hào là
kẻ chiến thắng, đem gia tài của tổ tiên dâng hiến cho giặc. Tác giả đã ngậm ngùi
tự hỏi, không biết nỗi oan khiên còn ngập đầu dân Việt đến bao lâu? Còn bao lâu
dân Việt mới rửa sạch nỗi nhục nhã của thời sử đen để hé thấy tương lai? Thử nhìn
về Hồng Kông hôm nay rồi tự hỏi, sao Hồng Kông đang trên đà chiến thắng trong
cuộc đấu tranh thoát khỏi gọng kìm của cộng sản Bắc Kinh và chính quyền tay ai,
mà cuộc đấu tranh giải cộng và thoát
trung của dân Việt lại dậm chân tại chỗ? Lịch sử dân Việt oai hùng. Truyền thống Việt tộc bất khuất. Nhưng
đáng buồn thay, hôm nay trên 95 triệu con cháu Lạc Hồng vẫn bị trói chặt trong
cùm đỏ, đang bị cứa nát bởi búa liềm mà không dám lên tiếng kêu đòi! Cô giáo
Lam cảm thấy nhục nhã. Võ Thị Hảo cảm thấy bất bình. Nay, Từ Yên cũng nghẹn ngào
ai oán:
Còn bao nhiêu đây? cho Việt Nam thôi nhục hèn ai oán
Và
còn bao lâu cho dân tộc mình được thấy tương lai .
Hỏi không phải chỉ là hỏi suông, mà chính
là để tìm câu trả lời. Qúa hiển nhiên! Nếu dân Việt còn giữ thái độ an thân vô
cảm mà cô giáo Lam đã cảnh báo “Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm.Trước những
bất công vẫn không biết kêu đòi...” thì nỗi bất hạnh sẽ còn kéo dài vô tận và dân Việt khó mà nhìn thấy tương
lai. Chỉ còn một con đường sống là xả thân đấu tranh tiêu diệt thù trong giặc
ngoài, để đòi lại gia tài đã bị cướp mất, dù có phải hy sinh xương máu như lời
kêu gọi của Nguyễn Chí Thiện “lấy máu đào tô thắm cho hoa”. Con đường phục
sinh phải là con đường núi Sọ. Dân Việt phải vác khổ giá để tiến lên núi Tabor
nhìn thấy ánh sáng huy hoàng:
Đòi lại đi thôi non sông Việt Nam
Đòi lại đi thôi giang sơn Hùng Vương
Đòi
lại đi thôi, anh linh Bạch Đằng diệt quân xâm lăng
Đòi là phải đòi tất cả.
Không những đòi núi sông biển cả, Hoàng Sa Trường Sa, Cà Mâu Nam Quan, quê hương
tự do, mà thiết yếu là đòi lại niềm vinh quang “làm người” và đặc biệt là “làm
người Việt Nam”. Nếu Nguyễn Đức Quang đã nhắn nhủ “Ta khuyên cháu con nếu còn tiếp tục làm người, làm người huy hoàng phải
chọn làm người dân Nam” thì Từ Yên cũng quyết đòi lại niềm kiêu hãnh vút
cao như sơn ca Việt điểu:
Đòi lại đi thôi Nam Quan, Hoàng Sa
Đòi lại đi thôi quê hương tự
do
Đòi lại đi thôi vinh quang
làm người, làm người Việt nam
Một khi đòi lại được sơn hà, anh linh
tổ tiên, tự do dân chủ và đặc biệt là con người Việt Nam, thì dân Việt sẽ đón mừng ngày hội lớn. Đó là ngày đoàn viên,
trăm con về dưới cánh mẹ Âu Cơ, vui hưởng tự do thanh bình..Việt Nam quê hương
ngạo nghễ…
No comments:
Post a Comment