NHAN SẮC TRÊN ĐẦU
SÚNG
Ngô Quốc Sĩ
Súng đạn và thơ văn thuộc hai lãnh vực khác
nhau, bên văn bên võ, nhưng lại thường kết hợp hài hòa với nhau nơi những chiến
sĩ vốn có tâm hồn lãng mạn. Cầm súng và cầm bút, vì thế cùng thể hiện một nhân
cách hào hùng mẫn cảm, như nhà thơ Cao Mỵ Nhân, nhà thơ Tô Thùy Yên, nhà văn Phạm
Tín An Ninh, và đặc biệt, nhà văn nhà thơ Văn Nguyên Dưỡng..
Trước đây, hẳn chúng ta đã có dịp
thưởng thức những
vần thơ lãng mạn đầy truyền cảm và bi hùng
của Văn Nguyên Dưỡng, như “Tôi Đã Thấy
Trường Sơn Trong Mắt Em”, “Chiếc Áo Khinh Cừu” và “Trường ca trên bãi Chiến..” Mới
đây, cuối thu 2019, Văn Nguyên Dưỡng lại cho phổ biến bài thơ mang tên “Khuynh Thành” làm nhiều người thổn thức
đến lịm người..
Mở đầu, tác giả đã mời mọi người cùng
rón rén bước vào vườn thơ để bắt gặp thật tình cờ một bóng dáng kiều diễm nhưng
rất dễ vỡ như ánh trăng lung linh trong bóng đêm khói lửa điêu tàn. Hẳn nhiên đó
chỉ là mộng mị, nhưng lại rất thật, bởi lẽ đó là kết tinh của vẻ đẹp vượt thời gian, hầu như vô sắc vô thanh, quên cả “gam màu”, chợt đến nhưng không rời, đúng như ngạn ngữ Tây Phương “Ta còn mãi những gì ta đã mất..”
Chậm một chút
Đừng vờn trong bóng nguyệt
Ta yêu em không vội với dung
nhan
Ta yêu em trong khói lửa điêu
tàn
Em chợt đến cho ta đi vào mộng
Em
chợt đến, nhưng bi đát thay! Anh lại chợt đi! Anh phải biến vào chiến trường để
làm tròn sứ mệnh người trai thời chiến. Tình yêu khói lửa vốn mong manh như
treo trên đầu súng, đâu biết lúc nào hợp tan, dù chỉ trong gang tấc. Thôi thì
xin mượn chén ân tình như ly bôi để làm cho tim anh cháy bỏng, rồi sẽ mãi mãi bồng
bềnh trong kiếp gian truân:
Trong gang tấc chiến trường xa chợt biến
Rót cho đầy một chén
Sôi tim
Đảo lộn đời ta cái kiếp bồng bềnh
Chén rượu ân tình
Anh phải chợt biến, nên chúng ta không
thể nhỡn nhơ khẻ nhấp chén men nồng, mà phải rót, phải dốc cạn như chạy đua với
thời gian. Cạn một chén là chỉ mới uống có nửa hồn
em. Phải cạn cả bầu thì mới gói trọn hình em, không những với làn môi nho chín,
với làn da mịn màng, mà cả giòng máu chan hoà vào nhau như ruột thịt. Thế là
tình yêu đã biến chúng ta thành một “Mình
với ta tuy hai mà một..” Em nhũn mềm trong tim anh. Anh cũng nhũn mềm trên
môi em. Thế là trọn đời anh chỉ ấp ủ một bóng hình:
Cạn
một chén
Dáng em đầy một nửa
Cạn một bầu
Em là máu chảy trong tim
Đầy đặn thay ôi da dẻ mịn
màng
Ta nhũn mềm khi uống cạn môi
em
Sống một kiếp trọn đời yêu một bóng
Men cay đã đưa anh vào ảo giác.
Anh không còn phân biệt chỉ có một nốt nhạc ngân lên hay cả một tấu khúc vang vọng. Chỉ biết rằng, ta đã lịm
ngất trong mắt em, và nửa vòm trời thu nhỏ trong tay em. Điều kỳ lạ là ánh
trăng thường làm hồn người dịu mát say đắm như Hàn Mặc Tử đã cảm nhận “Ô kìa
bóng nguyệt trần truồng tắm.Lộ cái khuôn vàng dưới đáy khe”. Ở đây, Văn
Nguyên Dưỡng lại thấy ánh trăng đã hóa thân thành đóm lửa mặt trời thiêu đốt,
làm hồn anh cháy thiêu và kinh thành cũng cháy theo. Người xưa vẫn nói “Sắc bất ba đào dị nịch nhân”. Nhan sắc
không sóng gió cũng làm bao người đắm đuối.. Ở đây, nhan sắc cũng làm anh “chìm trong đôi mắt”, nhưng hơn thế nữa, đôi
tay nõn nà, nét mặt khuôn trăng lại cháy bỏng, thiêu rụi cả hồn người, đốt cháy
cả trần gian:
Một gam đầy hay một nốt nhạc lung linh
Sắc hương lửa
Đừng vội bảo khuynh thành
Ta chìm trong đôi mắt em say
Đôi tay nõn ôm trời
Lưng một nửa
Trăng nguyệt lãm vơi đầy
riêng một cõi
Cháy hồn ta cháy xém nửa kinh
thành
Thế là em, là trăng đã đốt cháy hồn
ta, đốt cháy kinh thành. Rồi em lẳng lặng ra đi. Thế chẳng là vô tình đó sao?
Thế chẳng là mất mát đó sao? Thời gian có bao giờ xếp cánh! Dấu chân thời gian chỉ còn là dấu ấn kỷ niệm. Ta nay đầu đã bạc, nhưng tim
còn nóng, sức sống chưa cạn khô, nên hồn còn run rẫy vì tiếc nhớ một bóng hình, một ánh trăng:
Em đi rồi
Ta tiếc bóng thời gian
Tim ta bỏng
Mà đầu ta đã bạc
Và hồn ta run rẩy những từng
đêm
Thì ra tất cả chỉ là mộng. Dung nhan
khuynh thành của em là thực, nhưng thực đã hóa mộng khi anh khoác chiến y. Khói
lửa chiến tranh đã làm biến chất thực tại, làm lu mờ kiếp sống. Thời gian chỉ
còn là một cuộc đuổi bắt dung nhan, níu kéo vẻ đẹp mãi vẫn chờn vờn trước mắt, thấp
thoáng bay xa…
Em hỡi em
Dung nhan đâu
Ai bảo sắc khuynh thành
Chỉ là mộng
Khi ta thành chiến lữ
Thấy thời gian đang đuổi bắt
dung nhan
Nghĩ cho cùng, cuộc đuổi
bắt dung nhan là một cuộc đuổi bắt vô vọng, nhưng ký thú. Vô vọng bởi lẽ dung
nhan mãi chờn vờn như cái bóng, khi ẩn khi hiện, tưởng gần mà xa, ngoài tầm tay
với. Kỳ thú bởi lẽ dung nhan không bao giờ tàn phai, vì đó là dung nhan mơ tưởng, dung nhan tôn thờ, dung nhan bất diệt.
Thế nên, dù ta có chết đi, thì dung nhan sẽ còn mãi với thời gian như trời xanh vô tận:
Em nghìn sau
Xin giữ sắc khuynh thành
Ta có chết sẽ tìm em
Trong mọi cõi
Tôn thờ em trong khoảnh khắc
mong manh
Mà bất diệt như trời xanh vô
tận
Thôi đành câm nín như
Hàn Mặc Tử mà nghe trời giải nghĩa yêu đương khi phút thiêng liêng đã khởi đầu,
khi cuộc đuổi bắt dung nhan biến thành cuộc tôn thờ, dù biết đó là mong manh,
là khoảnh khắc! Chỉ xin mượn vần thơ để thỏ thẻ vào tai em như tiếng lòng thổn thức, như
lời kinh nguyện cầu, tôn vinh tình yêu vĩnh cửu..
Em hỡi em
Ôi sắc đẹp khuynh thành
Thế là bình an. Thế là con người có thể yên
giấc trong tình yêu, bất kể mộng hay thực. Nhan sắc khuynh thành dù khoảnh khắc
cũng thành bất diệt. Tình yêu dễ vỡ nhưng cũng là vĩnh cửu ngàn thu…Cám ơn Văn
Nguyên Dưỡng. Cám ơn tình yêu vô tận..
No comments:
Post a Comment