Thursday, April 18, 2019


LỬA HẬN ĐANG BỪNG CH ÁY
Ngô Quốc Sĩ

          Dân Việt tị nạn lìa bỏ quê hương  tìm tự do nơi đất khách quê người, nhưng lòng vẫn ấp ủ hình ảnh quê cha đất tổ đang bị đọa đày dưới bàn tay bạo cường.Tuy chấp nhận nơi nầy làm quê hương thứ hai, nhưng ngày đêm dân Việt vẫn mong mỏi trở về dành lại quê hương bên kia bờ đại dương còn quằn quại trong ngục tù cộng sản. Thi ca yêu nước đã đậm nét tâm thức lưu vong và tâm nguyện trở về tha thiết đó. Đặc biệt, những chiến sĩ đã một lần cầm súng, nay cầm viết trải lên giấy những nốt nhạc, những áng thơ văn, tuy có chút ngậm ngùi, nhưng luôn luôn đầy hùng khí, tiêu biểu như Phạm Tín An Ninh, Hoàng Phong Linh, Tô Thùy Yên, Văn Nguyên Dưỡng… Trong các nhà thơ từng khoác chiến y, không thể không nhắc tới Huy Văn, với dòng thơ hào hùng và truyền cảm, như ngọn lửa đấu tranh làm bao tâm hồn rạo rực..
          Cũng như nhiều văn thi sĩ khác, Huy Văn đã trải lên thơ nỗi lòng viễn khách với con tim se héo, thương mình lạc bước như con thuyền chơi vơi trên sóng nước vô định:  
                    Thương thân lưu lạc bên đời rộng
                   Sớm hôm xuôi ngược...rất mông lung!
                   Như thuyền chới với trên đầu sóng
                   Lênh đênh, trôi dạt giữa muôn trùng
          Tuy cuộc tạm dung có đầy đủ tự do với cuộc sống sung túc và tương lai nhiều hứa hẹn, nhưng dân Việt vẫn cảm thấy thiếu thốn. Mất quê hương là mất tất cả. Giờ đây chỉ còn cô đơn trống vắng, như thể hư không!
                   Thuở quan san đã thành cổ tích
                   Vòng sinh tử khép kiếp phiêu bồng 
                   Thắp ánh hoa đăng soi đáy vực
                   Soi thấu hồn ta với hư không.
          Mang tâm trạng ăn nhờ sống gửi, tác giả cảm thấy như sống bên ngoài dòng thời gian. Ngày tháng trôi đi hờ hững. Một vòng quay, một năm qua, thời gian vô tình như cánh gió lướt đi chở theo hồn lữ thứ:
                   Thì cũng miên man trời viễn xứ
                   khi thời gian trỗi một vòng quay 
                   Treo lên cánh gió hồn lữ thứ
                   Cứ thế mà trôi tháng với ngày!
          Tuy ngậm ngùi đếm bước thời gian lặng lẽ trôi, dân Việt vẫn không buông xuôi, quên cội quên nguồn, mà vẫn luôn luôn hướng lòng về đất mẹ, chờ một ngày nắng ấm về trên quê hương. Ngày đó, non sông sẽ bừng dậy sức sống. Đất chết hôm nay sẽ phục sinh trong niềm vui bất tận:
                   Mỗi năm mơ một màu nắng mới
                   Gió lặng, trời quang, ấm mặt người
                   Mong nguyên tiêu sáng đêm cứu rỗi
                   để sông núi sớm dậy nguồn vui.
          Thế là ngọn lửa lòng chưa tắt. Tấm lòng son sắt của con dân đất Việt vẫn bừng cháy ngọn lửa đấu tranh, quyết giải cứu quê hương trong cơn thử thách sóng gió:
                Lửa đã một thời khơi nguồn Khai Phá
                   Hung đúc hùng tâm từ thuở lên đường
                   Nhóm ngọn Lửa hồng. Mời gọi yêu thương
                   Cho Trời Đất luôn thắm mùa hoa nở.
          Từng ngọn lửa sẽ góp thành bão lửa, chiếu rọi u minh, xóa tan bóng tối của đêm ba mươi, và sẽ thiêu rụi ngai vàng đao phủ, trả lại hạnh phúc cho dân tộc:
                Ngọn Lửa dặm đường đã từ muôn thuở
                   Chiếu rọi u minh, soi lối chân tình
                   Lửa nối lòng thanh qua kiếp phù sinh
                   Biến hạnh phúc thành suối nguồn miên viễn.

          Với ngọn lửa bốc lên từ trong lòng, dân Việt siết chắt tay nhau hẹn thề kề vai chung sức xây lại mùa xuân dân tộc. Đó là mùa xuân nắng ấm, hoa cười. Ngày ấy, non sông gấm vóc sẽ vui hưởng mùa thịnh trị:
                   Xuân nghiêng nắng cho Đất, Trời khoe sắc
                   Người chung vai, sánh bước giữa đường hoa
                   Thời chiến chinh mà sao đẹp như là
                   mùa thạnh trị của non sông gấm vóc!
          Giấc mơ thật huy hoàng. Nhưng giấc mơ đó chỉ trở thành hiện thực khi dân Việt biết dấn thân và hy sinh cho lý tưởng tự do dân chủ. Nếu Nguyễn Chí Thiện đã khẳng quyết, hoa chiến thắng chỉ nở trên xương máu: “Máu ươm hoa hoa máu chan hòa, hoa sẽ nỡ muôn nhà muôn vạn đóa”, thì ở đây, Huy Văn cũng khẳng định, muốn giải cứu sơn hà, dân Việt phải hy sinh, vượt qua bức tường sợ hãi, quyết đem mạng sống đổi lấy tự do và quyền làm người:
                   Máu đã đổ! Nhưng đừng nản lòng lui bước
                   Muốn cứu sơn hà phải chấp nhận hy sinh!
                   Giữ biên cương bằng chính mạng sống mình
                   là nét đẹp ngàn đời trong trang sử Việt!
          Từ ý thức trong sáng về lòng hy sinh như đòn bẫy cách mạng, tác giả đã lên tiếng kêu gọi toàn dân Việt can đảm đứng lên làm lịch sử, diệt lũ bạo quyền đang nhẫn tâm bán nước cầu vinh:
                                Phải ngăn bạo quyền đi theo đường Chiêu Thống
                   Không thể đứng nhìn chúng bán nước cầu vinh
                   Đã hơn bốn ngàn năm hồn sông núi uy linh
                   là ngọn đuốc luôn soi đường, dẫn lối!
                Lịch sử chứng tỏ rằng, khi dân Việt siết chặt tay nhau đứng lên với sức mạnh Diên Hồng, với ngọn roi Phù Đỗng, thì kẻ thù dù mạnh đến đâu và tàn ác đấn đâu cũng phải  cúi đầu khuất phục
                   Đồng bào ơi! Hãy vượt cơn sóng dữ!
                   Cơ hội quật cường chỉ đến một lần thôi!
                   Ngọn lửa đấu tranh là ánh sáng cuộc đời
                   Đã đến lúc giương ngọn cờ quyết chiến!
          Với ý chí quật cường, dân Việt sẽ biểu dương sức mạnh dân tộc, hô vang lời “sát thát”, tiêu biểu như tiếng thét vang dậy đất của dân Phan Rí Bình Thuận mới đây:

                   Lửa Phan Rí thắp sáng đêm Bình Thuận
                   Nung lòng Dân, cất tiếng gọi Non Sông
                   Ánh Mê Linh hòa hào khí Diên Hồng
                   Lời “Sát Thát!” ngàn năm còn vọng động!
          Nỗi khổ của dân Việt đã đến tột cùng. Mẹ Việt Nam thoi thóp, không thể kéo dài cơn đau thêm nữa. Dân Việt phải đứng lên ngay. Giờ lịch sử đã điểm! Triệu con tim bừng cháy, Triệu miệng lưỡi hô vang:
                   Đừng chần chờ! Hãy cùng nhau vững tiến!
                   Hãy truyền cho nhau những ngọn lửa tim hồng!
                   Cả nước vùng lên hét một tiếng: “KHÔNG!”
                   Không chấp nhận cho bọn hèn bán nước!

          Như một lời thề, cũng là một lời nguyện, dân Việt nắm tay nhau viết lại trang sử mới, dựng lại mùa xuân dân tộc ấm no thanh bình:        
                   Mang tịnh yên thả vào làn hương quyện
                   Vạn dặm dài làm sao vượt đường mây?!
                   Đành gửi Quê lời ước hẹn một ngày
                   sẽ thắp lại ánh xuân quang Lạc Việt.

          Trong nỗi đau tưởng niệm Quốc Hận , chúng ta hãy thành khẩn chấp tay khấn nguyện Trời Đất hộ phù dân Việt qua cơn khổ nạn, đến ngày phục sinh …







No comments:

Post a Comment