PHAN THI NGÔN NGỮ
HẠT
CÁT TRẮNG THÙY DƯƠNG
Ngô Quốc Sĩ
Phan Thị Ngôn Ngữ,
tên thật là Phan Thị Ngôn sinh quán tại Diên Khánh, Khánh Hòa, là nữ sinh trường
Nữ Học Nha Trang. Ra hải ngoại năm 1993, định cư tại vùng Virginia. Tập thơ đầu
tiên là “Vọng khúc”, rồi sau đó là “Tạ Tình Khúc”, “Lỗi một vần gieo” và “Dùng
dằng”
Thơ Phan Thị Ngôn Ngữ chan chứa kỷ niệm
quê nhà, như tác giả đã thổ lộ với phóng viên RFA “Tôi làm thơ giống như viết nhật ký bằng văn vần. Đối với tôi, tôi thích
nhất chủ đề quê hương, tại vì trong quê hương nó bao gồm hết tất cả…” Qủa thế! Bỏ nước ra đi là một lựa chọn bi đát của
Phan Thị Ngôn Ngữ và tất cả những ai mang căn cước tị nạn cộng sản. Hẳn ra đi chạy
trốn cộng sản trong cuộc hành trình tìm tự do, nhưng dân Việt đã phải trả một giá
quá đắt, phải đánh đổi tất cả, quê hương, gia đình, sự nghiệp, để bước vào một
tương lai vô định, nên ai cũng dùng dằng, nửa đi nửa ở:
Dùng dằng như chuyến tàu
ngang
muốn quên ga cũ lại mang mang lòng
dùng dằng như nắng nhớ sông
như triều nhớ biển như đồng nhớ mưa
dùng dằng như buổi tiễn đưa
không vơi lòng nhớ chưa vừa dạ thưa
muốn quên ga cũ lại mang mang lòng
dùng dằng như nắng nhớ sông
như triều nhớ biển như đồng nhớ mưa
dùng dằng như buổi tiễn đưa
không vơi lòng nhớ chưa vừa dạ thưa
Trong sự lựa chọn bi đát đó, dân Việt
đã phải chấp nhận một vết dao nhọn như thể vết chém cắt đứt tình cảm với người
yêu và người thân, với quê cha đất tổ, nên ai cũng dùng dằng, vì qúa đau xót,
không nỡ đánh mất tất cả:
dùng dằng như thể tơ
vươngmối buông sợ đứt mối nương sợ tình
dùng dằng như kẻ tình chung
nửa lao ngọn sóng nửa cùng đáy sông
Dùng dằng, nhưng đành nhắm mắt lao
vào cuộc hành trình vô định, tác giả cảm thấy hồn mình cứng đọng như rong rêu củi mục hay hơn nữa như
gỗ đá:
Sáng
hôm nay hồn ta như gỗ mục
Nhìn quanh đời ẩm mốc những đợi trông
Nhìn lại ta héo úa dấu môi hồng
Đã hóa thạch từ nụ cười thơ trẻ
Nhìn quanh đời ẩm mốc những đợi trông
Nhìn lại ta héo úa dấu môi hồng
Đã hóa thạch từ nụ cười thơ trẻ
Sáng
hôm nay – hồn ta sao quạnh quẽ
Đôi mắt nào vừa khép lại đêm qua
Đôi mắt nào vừa khép lại đêm qua
Thế là tác giả đã phải lựa chọn dứt
khoát ra đi, bỏ lại tất cả để chấp nhận thân phận lưu vong, cô đơn lạc lỏng nơi
đất khách quê người:
Ta một mình-bơi ngược nhánh sông xưa
Một đời – ta đi tìm nắng tìm mưa
Ta tìm nhau – chỉ thấy hoàng hôn đọng
Ta tìm nhau – đuổi hoài như chiếc bóng
Ngã bên đường đứng khóc giữa hư không
Ta một mình-bơi ngược nhánh sông xưa
Một đời – ta đi tìm nắng tìm mưa
Ta tìm nhau – chỉ thấy hoàng hôn đọng
Ta tìm nhau – đuổi hoài như chiếc bóng
Ngã bên đường đứng khóc giữa hư không
Trong nỗi cô đơn tột cùng như thể chết
lặng giữa hư không, Phan Thi Ngôn Ngữ đã tìm về những hình ảnh yêu dấu đã mất. Trước
tiên là hình bóng mẹ hiền cách xa, mòn mỏi nhớ mong:
Mai mốt con về vá mảnh áo cũ
Bên mẹ tuổi già bóng rũ chân xiêu
suốt một đời con phiêu bạt cũng nhiều
vẫn chưa bằng mẹ vạn điều cay đắng
Bên mẹ tuổi già bóng rũ chân xiêu
suốt một đời con phiêu bạt cũng nhiều
vẫn chưa bằng mẹ vạn điều cay đắng
Bên cạnh bóng mẹ hiền là hình bóng
cha kiêu hùng trong bộ quân phục đượm mùi thuốc súng, một thời xả thân bảo vệ
quê hương:
Cha đã hao mòn với tháng
năm
Chôn xuống – đào lên
manh áo trận
Chiều chiều bên giậu đứng
nhìn câm
Nghe nặng tình quê mấy nỗi buồn
Những đồng đội
cũ ‐ giạt muôn phương
Quê hương vá mãi chưa lành sẹo
Cha xót lòng … đau một vết
thương!
Cạnh bóng mẹ hiền, và cha hùng, còn
phảng phất bóng dáng “người ấy” đã ra
đi biền biệt, để lại một trống rỗng đoạn trường:
Ta về áo đẫm hơi
sương
Giang
tay ôm cả đoạn trường tháng năm
Người đi từ ấy
trăng rằm
Rừng xa ngậm ngải tìm trầm thấy đâu
Non cao sương trắng
mái đầu.
Bình nguyên‐phố thị…trầm
sâu một ngày.
Thế là em đã ôm cả đoạn trường để ra đi,
chấp nhận một mất mát tột đỉnh, mãi mãi trống vắng vì thiếu bóng anh cận kề:
Mất anh rồi – anh ra đi mãi mãi
Cát bụi quân trường khép lại đời
trai
Nợ núi sông‐ còn trăm nẻo đường
dài
Sao vội thế ‐ anh ơi đừng
chết nhé
Em không khóc mà chỉ thầm
gọi khẽ
Giữa hồn em băng giá lạnh vô cùng
Giữa
hồn em là sương khói mênh mông.
Ra đi, không chỉ là chết trong lòng
một ít, mà là chết tất cả, nên nhà thơ không thể ngăn dòng nước mắt phân ly. Nỗi
nhớ cuộn lên theo khói thuốc tưởng tượng của ai đó năm nào:
Vào tóc cũng theo người
Từng cọng bỏ ta đi
Mỗi
sớm mơi thức dậy
Sầu đứng khóc phân ly
Khói thuốc đốt năm xưa
Còn vàng tay nỗi nhớ
Đốm
lửa hoài cháy đỏ
Soi
lòng sâu thẳm đen.
Nhìn khói thuốc tưởng tượng mà nhớ đến
người xưa rồi đành tạ lỗi với người, vì chèo đã lỡ nhịp, nghìn trùng xa cách:
Anh
chỉ nợ em ‐ một lời giã biệt
Em cũng nợ anh ‐ một
lần nuối tiếc
Thuyền chửa ra
khơi ‐ chèo lỡ nhịp rồi!
Mai
ta có về trên nhánh sông đôi
Hai bờ vắng đuối nhìn nhau khóc vội
Anh bên ấy ‐ buổi
hoàng hôn sắp tối
Em bên này – đêm muộn đóm
sao rơi
Xa mẹ, xa cha, xa anh, Phan Thị
Ngôn Ngữ luôn cánh cánh bên lòng nỗi nhớ quê hương, từng đêm từng ngày xót xa
“trông về quê mẹ ruột đau chín chìu”
Ở đây đèn phố trăng ngàn
Đêm chong dạ nhớ ngày
vàng mắt trông
Quê cha đổi mạch thay dòng
Tứ phương về trụ giữa
lòng mẹ xưa
Từ nỗi mất mát lớn lao đó, nhà thơ
hình như đã hóa thân, nhìn đời bằng cặp mắt của một triết nhân, luận về ý nghĩa
của đời người và người đời:
Buồn từ ngọn cỏ vạt
cây
Xót từ ánh mắt bàn tay
ngỡ ngàng
Kiếp
người thống khổ lầm than
Tình người như đóm lửa
tàn bơ vơ.
Đến đây, xin dừng lại để cùng Phan Thị
Ngôn Ngữ nhớ về Nha Trang cát trắng, nhớ quê hương Việt Nam đẹp xinh, nơi đó còn
có bao nhiêu người thân, và nhất là còn
có người bạn của tác giả như Tuyết Lan, mẫu thân của Mẹ Nấm -Nguyễn Ngọc Như Quỳnh,
nữ sinh Thánh Tâm, người chiến sĩ dân chủ đang mỏi mòn nhớ con thơ từ ngục tù cộng
sản..
No comments:
Post a Comment