Tuesday, June 23, 2020


TỈNH GIẤC MƠ DÀI

Đêm đêm mỗi lần vào giấc ngủ
Ta nguyện ước cơn mơ thật dài
Để mỗi sáng khỏi sớm thức giấc
Nhìn oan khiên nhỏ lệ gót hài

Những phố thị huy hoàng tráng lệ
Phút chốc thành biển lửa tro than
Bao dân lành thay nhau gục ngã
Dưới đạn thù bạo loạn hung tàn

Bầy kên kên trải dài móng vuốt
Tìm thây người rúc rỉa thối thân
Tưởng dương cao ngọn cờ công lý
Tay đao phủ lấy máu xây thành

Bọn tham quyền giả nhân giả nghĩa
Quỳ gối cúi đầu tạ tội vong linh
Kẻ tội đồ nay tôn vinh thánh tổ
Nhục nhã thay! Hiệp Chủng Quốc quang vinh

Khu tự trị vương quốc bạo loạn
Vô chính phủ mặc sức gây tội tình
Vắng bóng an ninh trật tự vô pháp
Còn đâu dân chủ tự do thanh bình!

Những tượng đài trăm năm lịch sử
Bị giật sập thả xuống sông hồ
Những anh hùng xả thân dựng nước
Thân bốc lửa cháy đỏ màu cờ

Thế lực ngầm bày trò ma quỷ
Nhẫn tâm phế bỏ xã tắc cội nguồn
Quê hương mới bên bờ mộng ảo
Văn hóa suy vong xã nghĩa loạn cuồng

Tỉnh giấc nồng ta buốt tim óc
Đời đảo điên thế sự mang mang
Mong hiền nhân quét sạch ác quỷ
Cõi người ta dựng lại địa đàng
                   Ngô Đức Diễm
















Saturday, June 20, 2020


NGÀY ẤY MẸ CHA

                                Cho ngày hiền phụ
Ngày ấy cha về gieo mầm sống
Vườn thơ hé nở nụ hoa đời
Trần gian nhoẻn miệng cười hớn hở
Đón con vào cõi thế hồng tươi

Ngày ấy mẹ nâng niu tay ngọc
Tim nhịp theo hơi thở ngọt mềm
Ca dao ngân lời ru thánh thót
Ôm sao trăng lịm giấc bên thềm

Ngày ấy cha dìu con tập bước
Chập chững men từng nấc thang đời
Tay đỡ nâng mỗi lần vấp ngã
Dậy mà đi lối mộng cao vời

Ngày ấy mẹ dẫn con vào lớp
Bước chim non rón rén ngập ngừng
Môi nắn nót đôi câu vụng dại
Tập vở nghiêng nghiêng dấu thẹn thùng

Ngày ấy cha cõng con vượt sóng
Lao vào miền sinh tử trùng khơi
Thấp thoáng bờ xa vùng đất hứa
Ôi tự do! Cảm tạ đất trời

Ngày ấy mẹ mừng con khôn lớn
Kiếp tha hương ấp ủ Việt hồn
Đêm đêm nguyện cầu con thành đạt
Hẹn mai về dựng lại cội nguồn

Ngày nay cha đã lên tuổi hạc
Tang bồng xin gửi lại khói sương
Ngày về lỗi hẹn buốt tim óc
Ngẩn ngơ trăm mối nhện tơ vương

Ngày nay mẹ vơi buồn thỏ thẻ
Mất tổ quốc may còn có nhau
Đất tạm dung làm quê hương mới
Cháu con sum vầy chốn bể dâu

Tình cha nghĩa mẹ thâm sâu
Nguồn thương bất tuyệt nhiệm mầu con ơi!
                              Ngô Đức Diễm









Friday, June 12, 2020


NGUYỄN ĐỨC SƠN
TIẾNG VỠ CUỘC ĐỜI GIỮA NGÀN THÔNG
Ngô Quốc Sĩ

          Mỗi thi nhân đều mở ra một khung trời thi ca với cái nhìn riêng biệt về cuộc đời. Nguyên Sa nhìn đời mượt mà như “áo lụa Hà Đông”. Tuệ Sỹ thấy đời sâu lắng như giòng trôi dưới cặp mắt thiền sư. Bùi Giáng tô vẽ cuộc đời với những nét ngông nghênh như kẻ khùng điên. Còn Nguyễn Đức Sơn lại lượm lặt cuộc đời từ những mảnh vỡ bi đát với nổi cô đơn hầu như tuyệt đối. Cảm thức bi đát đó không phải chỉ trào lên khi nhà thơ về ở ẩn làm “Sao Trên Rừng” tại Bảo Lộc, mà đã phảng phất trong khi anh còn đứng trên bục giảng với phấn trắng bảng đen tại Phan Rang, Sài Gòn, Bình Dương và Lâm Đồng…
          Xin mở dấu ngoặc để chia sẻ rằng, Nguyễn Đức Sơn là một thi sĩ tài danh, của đất Khánh Hòa, vùng dừa xanh cát trắng.  Người cựu học sinh Võ Tánh được tặng danh hiệu “thi sĩ vạn thông” (vạn cây thông) với biệt danh “Sơn Núi”. Anh đã để lại một kho tàng thơ văn giá trị như  Bọt Nước, Hoa Cô  Độc, Lời Ru, Đêm Nguyệt Động, Cát Bụi Mệt Mỏi, Xóm Chuồng Ngựa, Tịnh Khẩu, Du Sĩ Ca…
           Một cách chân thành, Nguyễn Đức Sơn không ngần ngại gọi mình là thi sĩ, trái lại anh đã hãnh diện được sinh ra trong bóng nguyệt mang mang, mặt đất dang dở và được thi hóa với cuộc đời tan hoang ngàn lần đổ vỡ:
                  khi ý thức mặt đất này dang dở
                   ta vội chìm trong bóng nguyệt mang mang
                   khi chấp nhận một ngàn lần đổ vỡ
                   ta một hồn đắm đuối giữa tan hoang.
          Ngập chìm giữa tan hoang, hình ảnh vũ trụ bên ngoài đã xuất hiện như một khoảng không thăm thẳm xác xơ. Tất cả chỉ là hư vô, là bãi hoang làm hồn người tê tái rụng rời như thể chết khô giữa thiên nhiên vốn tươi đẹp đầy sức sống:
                    bước lủi thủi tôi đi luồn vô núi
                   nghe nắng tàn run rẩy bóng cây khô
                   chân rục rã tôi đi luồn ra núi
                   hồn rụng rời trước mặt bãi hư vô
          Trên bãi hoang khô chết như sa mạc hoang vu đó, tác giả đã cảm thấy hầu như ngộp thở, bị đè nén bởi cả bầu trời sụp xuống, với làn mây quá thấp, không gian quá nhỏ, với bóng trăng vỡ tan thành những mảnh vụn kim châm:
                  buổi tối đó bầu trời như muốn ngã
                   anh một mình ôm lấy bóng trăng tan
                   mây thấp quá và hồn anh tối quá
                   không chỗ nào thở được dưới trần gian
          Thiên nhiên là thế! Trăng vỡ, trời sập, cây khô..Đó là hiện thực cuộc đời rạn vỡ. Thêm một bước qua ngưỡng cửa tư duy, nhà thơ lại càng thất vọng ê chề, bởi lẽ những giá trị tinh thần con người dày công xây đắp cũng chỉ là công dã tràng xe cát, như thể tên khùng điên sáng chiều vần tảng đá đá lên lên xuống xuống con dốc cuộc đời vô nghĩa. Văn minh, tiến bộ, niềm tự hào vỡ vụn thành cát bụi mây khói:
                   chúng ta ch ước mong gì
                   văn minh g
i cát bi v mai sau..
          Bi đát hơn nữa, là những thực thể siêu nhiên mà con người ngưỡng vọng, tìm về như quê hương vĩnh cửu, cũng chỉ là hư ảo. Nếu triết lý duy vật gọi đó là “vong thân”, con người tạo nên thần thánh để ngưỡng vọng và cúi đầu thờ lạy, thì ở đây, Nguyễn Đức Sơn cũng phảng phất tư duy vong thân đó, coi những ngưỡng vọng thiêng liêng đã chết, thần thánh trở nên ung thối mơ hồ huyễn mộng:       
                    đã chết ri bao ngưỡng vng thiêng liêng
                   dù khuya v
ng tri muôn sao lấp lánh
                   chúng đã d
ng lên bao nhiêu thn thánh
                   ung thúi r
i dưỡng cht ca chiêm bao
          Từ tư duy vong thân trong thần thánh, tác giả đã thật sự mất niềm tin vào thế giới bên kia, tự hỏi không biết linh hồn có thực không, và kiếp luân hồi cũng chẳng biết đâu là thực hư. Tất cả sẽ biến tan. Tất cả chỉ là ảo vọng!    
                mai kia tt la mt tri
                   chuy
n linh hn vi luân hi có không
                   thái h
ư chng sp chuyn vòng
                   đ
i dương tràn kéo núi đng tan đi

          Giã từ ngoại cảnh tan hoang, chới với trong vỡ vụn, nhà thơ đã quay về với chính mình may ra còn tìm thấy chút gì tồn tại làm chiếc phao cứu vớt. Bi đát thay, tìm mình chẳng thấy, mà chỉ thêm hoài nghi luôn cả hiện hữu của chính mình. Người ta vẫn tin con người có hồn có xác.  Thân xác có tiêu tan thì linh hồn vẫn tồn tại. Nguyễn Du  đã tin “Thác là thể phách, còn là tinh anh”, còn Nguyễn Đức Sơn hoài nghi cả hình hài và luôn cả hồn thiêng! Nếu Ôn Như Hầu mô tả con người như bóng đêm mờ ảo “mờ mờ  nhân ảnh như người đi đêm”, thì Nguyễn Đức Sơn cũng tự hỏi mình có thật sự hiện hữu không, hay chỉ là mây khói:
                   còn mt mình hi mt mình
                   có chăng h
n vi dáng hình là hai
                   t
ng trưa nm ngh đt dài
                   phiêu diêu nh
cái hình hài bay lên
          Ngoại cảnh và ngoại thân, rồi cả nội thân và ngưỡng vọng thiêng liêng cũng tan theo mây khói. Thế thì thất cả đúng là Hư Vô viết hoa. Đàng sau tất cả những gì gọi là “cái có”, thực ra chỉ là “cái không”.  Hẳn nhiên, nhà thơ phải chịu ảnh hưởng tư duy Phật Giáo “vô ngã” và “sắc sắc không không”, trộn lẫn với tư duy Lão Trang “hồ điệp” nên mới có cái nhìn thấu suốt vào không như thế:
                                Có vài chiếc lá còn non
                   Gió xua lửa khói nổ giòn trên không
                   Nắng tà trãi xuống mênh mông
                   Bước theo chân mẹ cha bồng hư vô
          Trước cái không phủ kín cõi người ta như thế, thử hỏi nhà thơ còn gì gọi là “có” để bám víu làm phao cứu vớt thuyền đời không? Thật may! Nhà thơ đã tìm thấy chiếc phao đó. Đây chính là cái có trong cái không, cái nguyên vẹn giữa tan hoang. Thật vậy, về Lâm Đồng sống với cỏ cây và ngàn thông, bên lề cuộc đời, Nguyễn Đức Sơn đã tìm thấy chính mình, như một tiểu ngã trong đại ngã:
                   luồn vô thy cây
                   lu
n ra thy c
                   chi
ếc linh hn nh
                   cô đ
ơn, cô đơn
          Trong cô đơn của tiểu ngã nhỏ bé giữa đại ngã vũ trụ bao la đó, nhà thơ còn tìm lại được một thực thể vĩnh cửu khác. Đó chính là tình yêu. Trước hết là tình yêu của một nhà giáo với thiên chức “lương sư hưng quốc”, dành cho những mái đầu xanh đầy mộng mơ:
                   hãy đốt đuc hng đêm trên trái đt
                   cho núi r
ng và bin thm lung linh
                   các em là sáng r
c c vô minh
                   đ
anh có mt ngun vui bt tuyt
                Và đặc biệt là tình yêu em, người bạn đời chung lối với những giấc ngủ êm đềm, kể cả những ngày ốm yếu xanh xao, chia vui cộng khổ, lại là những giây phút hạnh phúc vô lường:
                    những ngày anh sng bên em
                    nh
ng trưa tóc ng êm đm biết bao
                    nh
ng ln em m xanh xao
                    nh
ng oan khiên dn anh vào đau thương
                    nh
ng đêm hnh phúc vô lường
                    đ
em cây c bên đường biết không
          Thế là trong vụn vỡ tan hoang, vẫn tồn tại một cái gì vĩnh cữu nguyên vẹn trong tâm hồn nhà giáo Nguyễn Đức Sơn. Anh đã tìm thấy tình yêu, yêu người và yêu em làm lẽ sống….

         




         


Tuesday, June 9, 2020


LỆ NHỎ XUỐNG LƯNG ĐỜI

Tạ ơn Trời cho con người cuộc sống
Thiên nhiên bốn mùa tô điểm vườn thơ
Nắng mai ấm và sương chiều rượi mát
Tình người giăng trải vạn nẻo đường mơ

Cuộc sống muôn vẻ muôn hương muôn sắc
Từng nét đan thanh thảm dệt cõi người
Tay trong tay cùng chung xây hạnh phúc
Địa đàng tươi nở vạn cánh hoa đời

Nào ngờ màu da biến thành tai họa
Địa ngục tha nhân mãi vẫn còn đây
Vết thương khởi thủy nay còn rỉ máu
Đáy sâu hận thù dấy động trời mây

Da trắng da màu, con người vô giá
Một thời tủi nhục một thời tôn vinh
Martin Luther King vĩ nhân thời đại
Lincoln, Kennedy, cũng xứng anh linh!

Hôm nay người xuống đường đòi công lý
Tội phải đền, oán phải trả, đương nhiên
Mạng sống một người hẳn là đáng quý
Mạng sống muôn người sao nỡ bỏ quên?(1)

Ai cảm thương bao nạn nhân bạo loạn
Nhà tan cửa nát thân tàn máu loang
Vợ mất chồng con mất cha ai thấu
Tương lai mịt mờ sự nghiệp tan hoang

Ai bó tay nhìn an ninh gục ngã
Dưới làn đạn bay rực lửa hờn căm
Bàn tay giương cao tiếng thét dậy đất
Thượng đẳng da trắng kẻ thù ngàn năm!

Oan khiên chất chồng giữa mùa đại nạn
Nhận chìm hạnh phúc tàn héo mộng mơ
Thế lực nào đứng sau lưng giông bão
Nhà nước ngầm xã nghĩa ngu ngơ! (2)

Người ta quỳ gối cúi đầu tạ tội
Từng giọt nước mắt cá sấu rơi đều
Rót dầu vào lửa cờ hoa cháy đỏ
Niềm vui hiệp chủng vỡ vụn rong rêu

Nữ thần tự do thẹn thùng cúi mặt
Mảnh đất cơ hội mở tay gọi mời
Nay thành sân khấu tranh chấp quyền lực
Biến màu da thành vũ khí hại đời

Chấp tay nguyện cầu cho miền đất hứa
Công lý vượt thắng chính trị thấp hèn
Giá trị con người ngàn năm tuyệt đối
Lên ngôi nhân tình giã biệt oan khiên
                                      Ngô Đức Diễm
                             (1)All Lives Matter
                             (2)Deep State

Friday, June 5, 2020


CHÂN DUNG TỰ HỌA

Xuôi triền dốc thất thập
Mừng ta cổ lai hy
Níu thang đời leo ngược
Thấp thoáng cõi an vi

Tóc ta không còn mượt
Hạc trắng dấu tuổi hồng
Mở từng trang dệt ước
Chí trai ngọn cỏ bồng

Mắt ta không còn ướt
Lệ hờn đã cạn vơi
Hồ Trường thôi rót hết
Hận đời sẽ ngoai nguôi

Chân ta không còn vững
Môi mấp máy kinh Hùng
Bước lưu vong lạc nẻo
Nh quê hương mịt mùng

Tay ta không còn ấm
Ghì siết bóng hình em
Trao nụ tình một thuở
Ghi dấu mãi nghìn năm

Tai ta không còn thính
Thỏ thẻ nhấp lời thương
Đành mượn hơi gió núi
Gửi chân tình vấn vương

Môi ta không còn mọng
Da diết nụ hôn đầu
Vòng tay nào lạc lối
Tìm nhau mãi tìm nhau  

Tim ta hoài vẫn nóng
Yêu người và yêu em
Thang đời còn nấc cuối
Leo nốt tận cung thiềm
                   Ngô Đức Diễm







Thursday, June 4, 2020


MÁU NHUỘM CỜ HỒNG

Thiên An Môn
Mặt trời vừa lóe sáng
Nắng ấm chưa kịp hôn lên cỏ cây
Đã vội tắt
Từng tia hy vọng cuối trời tàn tạ
Ngậm ngùi
Thê lương!

Ta thương em
Người em gái nhỏ Bắc Kinh
Đầu thai lầm thế kỷ
Lớn lên trong lửa máu hận thù
Chủ nghĩa vĩ đại
Giáo điều bất nhân
Nòng súng đen ngòm bàn tay quỷ dữ
Dân lành ngụp lặn trong tuyệt vọng khổ đau

Hôm nay
Bỗng thấy gió rung ngọn cờ dân chủ
Lòng em mở hội hoa đăng
Nụ cười trên môi tươi nở
Nữ Thần Tự Do vẫy tay gọi mời
Vào Thiên An Môn dựng lều mơ ước
Em hiên ngang tiến bước
Than ôi!
Màn sắt muôn thuở lại buông tù ngục
Thiên đường cửa khép ngoài Thiên An Môn
Súng bắn nát tim non
Đá quãng trường nức nở
Từng mảnh thịt xương cuốn vào xích sắt
Từng chuỗi ước mơ vèo theo đạn bay

Bắc Kinh hôm nay
Quỳnh Lưu Budapest năm nào
Hồng Tây Phương
Đỏ Đông Phương
Thế đó
Thiên  đường cộng sản
Ngàn năm…

Chiều nay
Ngày bốn tháng sáu
Nhân loại nhìn về Bắc Kinh nhỏ lệ
Tấn kịch đã hạ màn
Gạch đá còn khóc than
Chục ngàn cái chết giữa hàng triệu cái sống
Hạt cát trên bãi hoang
Tuồng đời vô nghĩa
Nào ai có biết
Nào ai có hay
Cả tỷ con tim thoi thóp
Cả tỷ làm môi mím chặt căm hờn
Năm tháng trải dài vô vọng
Phận người thu nhỏ dế giun
Thèm một chén cơm
Xin một chút khí thở
Và một hớp tình người
Giữa vũng lầy giả nhân giả nghĩa
Trong tay khổng lồ đầy gân thiếu trái tim (1)

Thương thay!
Tiếng thét gào đã bị bóp chết
Bằng đại bác xe tăng
Bằng nòng súng bất nhân
Máu tự do đỏ hồng sa mạc
Thiên An Môn
Cửa trời vội khép
Lạnh lẽo
Oan khiên!
          Ngô Đức Diễm
(1)Nhân Văn Giai Phẩm