LẦM
RỒI ĐÓ EM
Em gái da vàng đến đây
từ Vũ Hán
Tên gọi cô vi cô vít
cũng thế thôi
Những tưởng gót sen vạn
nẻo đủ rồi
Nào hay lệnh truyền
con Trời còn chưa thỏa
Em cứ nhỡn nhơ ngoài
vòng cương toả
Thây người mồ chôn tập
thể có hề chi
Mười phần chết bảy lời
sấm đã ghi
Ai gọi em là yêu tinh
cũng mặc
Ngai vương đế phải
xây bằng xương cốt
Là con Trời tất bá chủ
nhân gian
Nhưng ngờ đâu khi thế
giới hoang tàn
Chính là lúc em gục đầu
rẫy chết
Nhân loại tỉnh thức
bên bờ hủy diệt
Chợt nhận ra thủ phạm
gieo rắc oan khiên
Đồng thanh kết tội bọn
dã thú cuồng điên
Siết chặt tay nhau
quyết tiêu trừ bạo ngược
Trong niềm đau trần
gian chung bước
Quên màu da quên biên
giới Tây Đông
Gái trai lớn bé già
trẻ chung lòng
Quyết đập tan mộng
làm vua thế giới
Nhân loại hôm nay
cùng quy về một mối
Trong thương đau nhận
rõ mặt anh em
Nhân tình nhân tính
bao ngày lãng quên
Nay sát cánh kề vai một
nhà ruột thịt
Em từng bảo “ toàn
nhân loại phải chết”
Để quê em sống trong
chiến thắng vinh quang
Nào hay em là kẻ chiến
bại thảm thương
Trời không tha đất
không dung là thế!
Thôi! Vẫy tay tiễn em
về âm phủ
Làm gái ngoan xin hầu
hạ bác Mao
Thế giới hân hoan nước
mắt dâng trào
Lòng khấp khởi mừng
con Trời đáy ngục..
Ngô Đức Diễm
No comments:
Post a Comment