MÁU
HẬN CÒN ĐỎ TƯƠI
Thu bốn mươi lăm, ngập
đại hồng thủy
Dân Việt chìm sâu dưới
đáy nghiệt oan
Xuân bảy mươi lăm, đất
nước tan hoang
Tổ quốc ngả nghiêng
bên bờ vực thẳm
Giải phóng đó ư, mùa
xuân đại thắng?
Hàng triệu dân lành tủi
hận ra đi
Dòng sử đen, thôi tử
biệt sinh ly
Máu đỏ Lạc Hồng hận
trào mặt đất
Ngọc Viễn Đông, nón
tai bèo che khuất
Công lý nát vụn dưới
dép râu mòn
Tự do rẫy chết trong
xiềng xích cùm gông
Ngùn ngụt Thái Sơn dâng
trào tủi hận
Mộng mơ tàn tạ sau
then cài ngục kín
Hồng Hà Cửu Long sóng
đỏ loạn cuồng
Mạch sống đục ngầu
nguồn sữa tiêu vong
Tương lai mịt mờ thuyền
trôi biển thẳm
Tượng đài cao ốc mọc
lên như nấm
Biệt phủ ngai vàng
xây bằng máu dân oan
Ngà voi gỗ qúy, bạo
chúa nghênh ngang
Vỉa hè, trẻ thơ mẹ
già lạnh cóng
Em tôi, gái tơ bán
mình tìm đất sống
Tưởng đất lạ chút hơi
thở cầu mong
Nào hay quê người
thân phận rêu rong
Sống dở chết dỡ giữa
biển đời hờ hững
Anh tôi, trai hùng
chí treo đầu súng
Thân tàn ma dại xó chợ
công viên
Một thời liệt oanh, một
phút đảo điên
Máu uất hận lửa bốc trên
nạng gỗ
Tài nguyên biển đảo
vào tay phỉ thổ
Lũ con hoang quên lời
dạy tiền nhân
Non sông gấm vóc dâng
hiến ngoại bang
Nhục sử ngàn đời cháu
con ghi khắc
Ba mươi tháng Tư, vết
thương buốt nhức
Người đi ruột thắt,
người ở lại đọa đày
Kẻ thắng người thua, ôi
nghịch lý chua cay
Chung một nỗi đau, một
niềm uất hận!
Con Việt mươi phương,
vành khăn tang trắng
Lòng ngậm ngùi tưởng
niệm tháng Tư Đen
Siết chặt tay nhau
trút sạch oan khiên
Trả lại cờ máu búa liềm
cho Hồ tặc…
Ngô Đức Diễm