Thursday, April 23, 2020


MÁU HẬN CÒN ĐỎ TƯƠI

Thu bốn mươi lăm, ngập đại hồng thủy
Dân Việt chìm sâu dưới đáy nghiệt oan
Xuân bảy mươi lăm, đất nước tan hoang
Tổ quốc ngả nghiêng bên bờ vực thẳm

Giải phóng đó ư, mùa xuân đại thắng?
Hàng triệu dân lành tủi hận ra đi
Dòng sử đen, thôi tử biệt sinh ly
Máu đỏ Lạc Hồng hận trào mặt đất

Ngọc Viễn Đông, nón tai bèo che khuất
Công lý nát vụn dưới dép râu mòn
Tự do rẫy chết trong xiềng xích cùm gông
Ngùn ngụt Thái Sơn dâng trào tủi hận

Mộng mơ tàn tạ sau then cài ngục kín
Hồng Hà Cửu Long sóng đỏ loạn cuồng
Mạch sống đục ngầu nguồn sữa tiêu vong
Tương lai mịt mờ thuyền trôi biển thẳm

Tượng đài cao ốc mọc lên như nấm
Biệt phủ ngai vàng xây bằng máu dân oan
Ngà voi gỗ qúy, bạo chúa nghênh ngang
Vỉa hè, trẻ thơ mẹ già lạnh cóng

Em tôi, gái tơ bán mình tìm đất sống
Tưởng đất lạ chút hơi thở cầu mong
Nào hay quê người thân phận rêu rong
Sống dở chết dỡ giữa biển đời hờ hững

Anh tôi, trai hùng chí treo đầu súng
Thân tàn ma dại xó chợ công viên
Một thời liệt oanh, một phút đảo điên
Máu uất hận lửa bốc trên nạng gỗ

Tài nguyên biển đảo vào tay phỉ thổ
Lũ con hoang quên lời dạy tiền nhân
Non sông gấm vóc dâng hiến ngoại bang
Nhục sử ngàn đời cháu con ghi khắc

Ba mươi tháng Tư, vết thương buốt nhức
Người đi ruột thắt, người ở lại đọa đày
Kẻ thắng người thua, ôi nghịch lý chua cay
Chung một nỗi đau, một niềm uất hận!

Con Việt mươi phương, vành khăn tang trắng
Lòng ngậm ngùi tưởng niệm tháng Tư Đen
Siết chặt tay nhau trút sạch oan khiên
Trả lại cờ máu búa liềm cho Hồ tặc…
                                      Ngô Đức Diễm




Sunday, April 12, 2020


LẦM RỒI ĐÓ EM

Em gái da vàng đến đây từ Vũ Hán
Tên gọi cô vi cô vít cũng thế thôi
Những tưởng gót sen vạn nẻo đủ rồi
Nào hay lệnh truyền con Trời còn chưa thỏa
Em cứ nhỡn nhơ ngoài vòng cương toả
Thây người mồ chôn tập thể có hề chi
Mười phần chết bảy lời sấm đã ghi
Ai gọi em là yêu tinh cũng mặc
Ngai vương đế phải xây bằng xương cốt
Là con Trời tất bá chủ nhân gian

Nhưng ngờ đâu khi thế giới hoang tàn
Chính là lúc em gục đầu rẫy chết
Nhân loại tỉnh thức bên bờ hủy diệt
Chợt nhận ra thủ phạm gieo rắc oan khiên
Đồng thanh kết tội bọn dã thú cuồng điên
Siết chặt tay nhau quyết tiêu trừ bạo ngược
Trong niềm đau trần gian chung bước
Quên màu da quên biên giới Tây Đông
Gái trai lớn bé già trẻ chung lòng
Quyết đập tan mộng làm vua thế giới

Nhân loại hôm nay cùng quy về một mối
Trong thương đau nhận rõ mặt anh em
Nhân tình nhân tính bao ngày lãng quên
Nay sát cánh kề vai một nhà ruột thịt
Em từng bảo “ toàn nhân loại phải chết”
Để quê em sống trong chiến thắng vinh quang
Nào hay em là kẻ chiến bại thảm thương
Trời không tha đất không dung là thế!
Thôi! Vẫy tay tiễn em về âm phủ
Làm gái ngoan xin hầu hạ bác Mao
Thế giới hân hoan nước mắt dâng trào
Lòng khấp khởi mừng con Trời đáy ngục..
                             Ngô Đức Diễm









Friday, April 10, 2020


Ý XUÂN MÙA ĐẠI NẠN

Nắng xuân sưởi ấm cỏ non
Đào mai hé nụ môi son đượm tình
Dìu nhau từng bước lung linh
Nay vòng tay lạnh thương mình xót xa!

Gió xuân rượi mát thân ngà
Ca dao thánh thót mẹ già ru thương
Rèm thưa nắng lọt vào song
Mà nay mưa ướt má hồng nhạt phai

Vườn xuân em nhẹ gót hài
Mây trời xỏa tóc trâm cài vấn vương
Chân chim khẻ động hơi sương
Giờ sao nặng chĩu cuối đường quạnh hiu

Trời xuân ong bướm dập dìu
Sơn ca tấu khúc nâng chiều lên khơi
Hồn lơ lửng trí chơi vơi
Sao nay trăng rụng giữa trời hoang vu

Hương xuân phảng phất ngàn thu
Phấn hoa lay động tâm tư ngọt nồng
Rót nghiêng từng chén rượu hồng
Bỗng đâu nhạt thếch rêu rong tủi hờn

Sắc xuân thắm đượm non bồng
Ngàn hoa thỏ thẻ suối trong thầm thì
Tay đan tay ấm sơn khê
Nay sao mười ngón tái tê ngọn buồn

Đành thôi một cõi hư không
Thân tâm lạc nẻo giữa dòng thương đau
Chuông chiều tỉnh giấc chiêm bao
Bên kia bến hẹn đón chào ánh xuân
                                      Ngô Đức Diễm