Friday, July 19, 2019


TỘI ÁC CỦA KẺ CHIẾN THẮNG
Ngô Quốc Sĩ

           Cuộc chiến tranh Việt Nam kết thúc trong phi lý tủi hận. Kẻ chiến thắng từ Bắc vô Nam vỗ ngực tự hào đã giải phóng miền Nam khỏi bàn tay kềm kẹp của Mỹ Ngụy. Thực chất hoàn toàn trái ngược. Nhà văn bộ đội Dương Thu Hương khi theo “đoàn quân giải phóng” vào miền Nam, đã ngồi phịch xuống vệ đường khóc nức nở vì biết mình bị tuyên truyền cộng sản lừa bịp bao nhiêu năm! Nhà thơ “bộ đội Cụ Hồ” Phan Huy cũng cảm tạ miền Nam đã mở mắt anh, giúp anh nhận thức rõ ràng bản chất dối trá bạo lực của cộng sản miền Bắc. Riêng thi sĩ Bùi Giáng, qua bài thơ “Đánh cho Mỹ Cút Ngụy Nhào”, đã trải vào dòng thơ lục bát những vần điệu mỉa mai, cay đắng và chua xót, làm bao con tim nhức nhối. Tuy có người cho rằng, đây không hẳn là thơ Bùi Giáng; nhưng qua dòng thơ lục bát ngông nghênh mà sâu sắc thấm thía cay độc, khó mà phủ nhận tác quyền của thi sĩ lão thành vẫn được gọi là “nhà thơ điên”. Hôm nay, Mai Đằng đã đem nhạc vào thơ, tô đậm thêm nỗi đau mất nước của Bùi Giáng, ngân lên tiếng lòng phẫn uất đến nghẹt thở của dân Việt khi tự do bị bức tử…
          Trước hết, vào nhạc hòa thơ, Mai Đằng và Bùi Giáng đã nói lên một sự thật phũ phàng, là cuộc chiến tranh Việt Nam không phải là cuộc chiến tranh giải phóng, mà chỉ là cuộc tramh xâm lược do cộng sản miền Bắc đem búa liềm cờ máu vào bức tử miền Nam, đày đọa dân Việt trong đói khổ và đưa dân Việt lùi lại thời tiền sử lạc hậu,
                   Đánh cho Mỹ cút Ngụy nhào 
                        Đánh cho chết mẹ đồng bào miền Nam
                        Đánh cho khoai sắn thành vàng
                        Đánh cho dép lốp phải mang thế giầy
          Không phải chỉ có miền Nam gọi là “bên thua cuộc” phải lãnh hậu qủa bi đát của cuộc chiến xâm lăng, mà toàn thể dân Việt Nam Bắc đều chung số phận bất hạnh hẩm hiu rách nát:
                   Đánh cho Bắc đọa Nam đày
                        Đánh cho thù hận giờ này chưa tan 
                        Đánh cho cả nước Việt Nam
                        Áo ôm khố rách xếp hàng xin cho 

            Đáng nói nhất là cuộc chiến xâm lược của cộng sản miền Bắc hoàn toàn phi nghĩa, bởi lẽ đã giết chết tự do, dẫm nát nhân quyền, biến con nguời thành hoang thú. Nếu Nguyễn Chí Thiện đã lên án cộng sản biến con người thành thú vật “mà nguời ngựa trâu bò giống nhau đến thế?  thì Bùi Giáng và Mai Đằng cũng lên tiếng tố cáo cộng sản đã hủy diệt con nguời, biến dân Việt thành trâu ngựa:
                   Đánh cho hết muốn tự do
                        Hết mơ dân chủ hết lo quyền người
                        Đánh cho dở khóc dở cười
                        Hai miền thống nhất kiếp người ngựa trâu
            Giết chết tự do, chà đạp nhân quyền, biến dân Việt thành trâu ngựa, đó hẳn nhiên là tội ác cộng sản như kẻ nội thù. Hơn thế nữa, cộng sản Bắc Việt còn mang tội phạm lịch sử,  đem gia tài qúy báu của tổ tiên dâng hiến cho ngoại bang để mưu cầu lợi ích cá nhân và phe nhóm, nói trắng ra là để giữ ghế cầu vinh trên đỉnh cao quyền lực. Ngày nào, Lê Lợi đã lên án bọn tay sai bán nước cho giặc Minh: “Quân cuồng Minh thừa cơ gây hoạ.Bọn gian tà còn bán nước cầu vinh.” Hôm nay, Bùi Giáng và Mai Đằng cũng phơi bày bộ mặt phản bội của lũ con hoang Việt gian, đem giang sơn gấm vóc dâng hiến cho Tàu, biến dân Việt thành nô lệ quan thầy Trung quốc:
                   Đánh cho hai nước Việt Tàu
                        Không còn biên giới cùng nhau đại đồng 
                        Đánh cho dòng giống Tiên rồng
                        Osin, nô lệ, lao công xứ người 

            Nói chung, chiến thắng của cộng sản miền Bắc chỉ là một vết nhơ lịch sử, một tội ác tày trời mà tổ tiên đã lên án “Trúc Nam Sơn không ghi hết tội. Nước Đông Hải khó rửa sạch mùi!” Giải phóng đâu không thấy. Độc lập Tự do Hạnh phúc mãi cũng chỉ là mỹ từ dối gạt. Hà Nội đã theo di chúc Hồ Chí Minh, xâm lăng miền Nam, biến dân Việt thành vô sản đói nghèo, tra cùm gông vào cổ dân lành, lại còn đẩy cả hàng triệu người rời bỏ quê hương, sống lưu vong nơi đất khách quê người:
                   Đánh cho chín chục triệu người
                        Thành dân vô sản thành người lưu vong
                        Đánh cho non nước Lạc Hồng 
                        Tiến lên thời đại mang gông mang cùm
            Chưa hết, Bùi Giáng và Mai Đằng còn vạch trần tội ác của cộng sản Việt Nam đối với các thế hệ mai sau. Không những cuộc chiến xâm lăng phi nghĩa đã làm cho cả nước chết chìm hôm nay, mà còn làm cho con cháu tương lai mất cả đất đứng. Nếu Việt Khang đã nghẹn ngào tự hỏi “Cội nguồn ở đâu? Khi thế giới nay đã không còn Việt Nam?” thì Bùi Giáng và Mai Đằng cũng thắt ruột nhìn thấy cộng sản Việt Nam đã đưa đất nước vào ngõ cụt. Thật vậy, đánh giặc chỉ đánh cho Nga Tàu đúng như lời khẳng định của Lê Duẫn, thì hiển nhiên Việt Nam không còn, con thuyền Việt Nam đã chìm! Việt Nam chỉ còn là một tỉnh bang của chú con trời  chẳng khác gì Tân Cương, Mông Cổ,  Mãn Châu và Tây Tạng. Con cháu Rồng Tiên hôm nay và ngày mai chỉ còn là kẻ lưu vong khố rách áo ôm:
                        Đánh cho cả nước chết chùm
                        Đánh cho con cháu khốn cùng mai sau
                        Đánh cho Bác Đảng Nga Tàu
                        Hết quần hết áo thì tao ở truồng

            Thế đó! Thơ gợi hứng cho nhạc. Nhạc tô điểm cho thơ. Bùi Giáng và Mai Đằng đã cùng rung nhịp con tim rướm máu, thốt lên tiếng nấc của dân Việt trước hiện thực bi đát của đất nước hôm nay. Mỗi người hãy cùng tự hỏi, thảm nạn này còn kéo dài đến bao giờ? Hỏi không phải để than vãn hay buông xuôi, mà chính là để trả lời bằng hành động. Trăm con Việt nguyện siết chặt tay nhau đứng lên đáp lời sông núi, hẹn một ngày đoàn viên dưới cánh mẹ trên đất nước thanh bình yên vui, không còn bóng dáng của búa liềm cờ đỏ…
           

                  
         


No comments:

Post a Comment